Vất vả đi thi, cuối cùng ngày nhận kết quả cũng đến. Cũng như bao thí sinh đi thi khác, Bảo Bình hồi hộp đứng trước bản tin, dò tên mình trên danh sách học sinh giỏi Địa lý.
"Bùi Bảo Bình, giải Nhì cấp Quốc Gia"-Bảo Bình mừng rơn reo lên trong lòng.
Cô nhóc không kìm được mà hú hét. Bảo Bình hớn hở mở điện thoại, hình ảnh đầu tiên trong đầu hiện lên lại là Kim Ngưu. Cô bé dừng lại ở dãy số mới thêm vào gần đây, chững lại tự hỏi: "Tại sao lại là thầy ấy nhỉ?".
Bảo Bình quay đầu, tìm trong đám đông một bóng người. Thiên Yết vẫn nổi bật như vậy, cao vống lên hẳn so với đám đông. Cô bé chằm chằm nhìn cậu ta đang dò điểm, trong lòng lặng như tờ. Bảo Bình nhìn xuống điện thoại, kéo xuống một chút. Là cái tên quen thuộc mà cô đặt cho Thiên Yết trong danh bạ điện thoại. Số điện thoại quen thuộc vẫn ở đó, cái tên 'Anh' vẫn còn ở lại, vậy tại sao trái tim từng đập thình thịch lại không còn nữa?
Bảo Bình trong đầu cứ tua lại lần đầu gặp Kim Ngưu tại quán cà phê: /Em có tự hiểu bản thân em lúc này không?/.
Không, Bảo Bình không hiểu. Cô bé cảm thấy thật khó khăn khi quên đi Thiên Yết, thật khó chịu khi không còn cảm giác rung động mỗi lần thấy anh ấy, nhưng lại sợ hãi mỗi lần nghĩ đến Kim Ngưu. Cô bé sợ Kim Ngưu nhận ra sự thay đổi của mình, sợ Kim Ngưu cảm nhận được mình chẳng hiểu gì về bản thân như cách mình từng nói. Bảo Bình buông tay khỏi nút gọi, từ tốn nhắn một tin: /Em được giải Nhì đó. Thầy chúc mừng em đi/.
Thiên Yết nhìn kết quả, giải Nhất học sinh giỏi cấp Quốc Gia bộ môn Hoá học mà cậu ta thích nhất cũng chẳng thể làm cậu ta vui lên. Thiên Yết nghĩ mãi đến lời của Xử Nữ, vò đầu bứt tai mãi không thôi.
"Song Tử hay Bạch Dương?"-Thiên Bình nhân danh chị gái kiêm bạn thân của Thiên Yết, thấu hiểu nắm trúng tim đen của Thiên Yết.
Thiên Yết buồn phiền thở dài: "Cả hai. Lời của thầy Xử Nữ cứ làm tao suy nghĩ mãi".
"Thầy nói gì với mày à?"-Thiên Bình ngạc nhiên. Dạo gần đây Xử Nữ khép mình lại hẳn, Thiên Bình chẳng còn nghe đến thông tin của thầy ta nữa. Chuyện thầy và cô Song Ngư dỗi nhau còn lan ra toàn trường rồi.
"Không hẳn. Chỉ là thầy làm tao thấy tao là người không hợp với tình yêu thôi"-Thiên Yết buồn rầu nghĩ lại cuộc đời mình-"Một người không có tình yêu của bố mẹ, chắc chắn là có lí do rồi. Dường như tất cả mọi thứ tình cảm khác đều là thương hại vậy".
"Vớ vẩn. Tao yêu mày. Mẹ và ba yêu mày. Mày nghĩ có ai thèm thương hại mày trong cái nhà này à?"-Thiên Bình giơ tay tát vào đầu Thiên Yết, hừ lạnh cảnh cáo.
Thiên Yết cụp mắt. Cậu ta không phủ nhận lời Thiên Bình nói, nhưng rõ ràng cậu ta chỉ tổn thương những người yêu thương cậu ta. Cậu ta khiến Bảo Bình xấu mặt, cậu ta khiến Bạch Dương bật khóc, cậu ta khiến Song Tử chờ mong, cậu ta khiến gia đình lo lắng.
Thiên Bình kéo tay áo Thiên Yết: "Để tao nhắc mày nhớ. Mày càng dây dưa thì những người thích mày càng đau khổ. Nên đừng dùng cái cớ đấy để chạy tới bệnh viện thăm Song Tử, mẹ dặn tao trông mày rồi đấy".
BẠN ĐANG ĐỌC
[12CS] Cánh Phượng Đỏ kẹp ở trong thư
Fanfiction⚠️ Cảnh báo ⚠️ ⛔️ Đất diễn không đều lắm dù tôi đã rất cố gắng nhưng vẫn có vài cung bị ít đất ⛔️ Những cung ít đất: 🚹 nam: Sư Tử, Kim Ngưu 🚺 nữ: Song Tử, Bảo Bình Người ta nói, tuổi học trò gắn liền với cây hoa phượng đỏ trên góc sân trường. Đó l...