"Vương Hạc Đệ, anh đã tốt hơn chưa?" Ngu Thư Hân mặc áo trắng phối cùng quần yếm bò, tóc buộc đuôi ngựa, mang ba lô màu đen. Tổng thể lập tức trẻ ra vài tuổi.Vương Hạc Đệ thắt xong cà vạt, vừa sờ sờ cái cằm sạch sẽ vừa nhìn trái nhìn phải trong gương, xác định quần áo đã mặc hẳn hoi mới ra khỏi phòng tắm nhỏ chỉ có ba mét vuông.
Thấy Ngu Thư Hân trang điểm, Vương Hạc Đệ còn ngẩn người nói: "Cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn mặc quần yếm?"
Ngu Thư Hân hơi mỉm cười cầm lấy cây chổi phía sau cửa: "Muốn đánh nhau à? Tại sao tôi lại không thể mặc?"
Vương Hạc Đệ lầm bầm: "Loại quần này chỉ có học sinh mới mặc."
"Đi thôi đi thôi!" Ngu Thư Hân kéo Vương Hạc Đệ ra cửa.
Anh giai hàng xóm nhà Ngu Thư Hân vừa lúc ra vứt rác, thấy Ngu Thư Hân lôi kéo Vương Hạc Đệ bèn cười trêu chọc: "Còn nói không phải bạn trai, đã thân mật như vậy rồi."
Ngu Thư Hân giơ tay hoa lan chỉ hắn: "Cẩu độc thân, im miệng."
Anh giai: "..." Cột máu tụt về không, K.O!
Ngu Thư Hân cười to tiếp tục kéo Vương Hạc Đệ đi. Tiểu khu này đích xác là khu dân nghèo trên đoạn đường phồn hoa, là một thôn nhỏ giữa thành phố.
Theo giá đất không ngừng tăng lên, việc tiểu khu này bị phá bỏ và di dời là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng dân ở đây không muốn dọn, không ai nguyện ý hủy đi. Hiện giờ, đây tạm coi là nơi tương đối xấu hổ, may mà người không có tiền để ở tại chung cư xa hoa có rất nhiều, chủ nhà đem phòng ở tu chỉnh một chút là mỗi tháng có thể thu được không ít tiền thuê.
Ngay bên ngoài tiểu khu là tuyến đường chính, hai bên là rất nhiều cửa hàng rực rỡ muôn màu, từ quán lẩu Nhật đến quán lẩu Hàn, rồi là tiệc đứng, nhà hàng... cái gì cần có đều có.
Ngu Thư Hân làm ở nhà hàng nhỏ kia tiền lương không cao, công việc lại vội, nhưng vẫn tính là nhẹ nhàng.
Bây giờ nghỉ việc, Ngu Thư Hân muốn tìm nơi nào mà tiền lương cao hơn để làm.
Cô vừa đi vừa nói chuyện với Vương Hạc Đệ: "Trước đó tôi đã muốn nhảy việc rồi. Anh xem tên hàng xóm kia kìa, tiền lương mỗi tháng 3200 tệ, thưởng thêm 150, một tháng được nghỉ ba thiên. Đâu giống tôi, tiền lương chỉ có 2700 tệ, không nhiều việc thì 2500, một tháng nghỉ có hai ngày."
Vương Hạc Đệ không nói gì đi theo nghe cô lảm nhảm. Đối với hắn, những vấn đề của Ngu Thư Hân đều quá nhỏ, nhỏ đến nỗi nếu quá để ý sẽ khiến người ta chê cười, nhưng hắn không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, chỉ yên tĩnh nghe.
Ngu Thư Hân khi đi ngang qua một quán trà sữa ghé vào mua hai ly. Một cho Vương Hạc Đệ, một để mình thưởng thức, vừa uống vừa nói: "A, đây là mời anh vì hôm qua tôi mới lấy lương đấy."
Vương Hạc Đệ: "Tôi nhớ một ly chỉ có sáu tệ thì phải?"
Ngu Thư Hân ha một tiếng: "Anh khinh thường sáu tệ phải không, hai ly này cũng mười hai tệ rồi nhé. Tôi trước đây còn không nỡ bỏ tiền ra mà anh còn khinh thường?"

BẠN ĐANG ĐỌC
[Đệ Hân Dẫn Lực] - Nữ phụ chia tay hằng ngày
FanfictionSau khi Ngu Thư Hân xuyên thư, trở thành một nữ phụ ác độc thì cô tuyệt đối không muốn đi tìm đường chết. Mỗi ngày cô đều nơm nớp lo sợ chờ đợi việc lui thân thành công rồi đi làm Bao Tô Bà*. *Bao Tô Bà: nhân vật trong phim Tuyệt đỉnh Kungfu của Châ...