Nghĩa trang lạnh lẽo yên tĩnh.
Thi Tĩnh mặc một thân quần áo đen đứng ở trước mộ Dật Thanh im lặng không nói gì. Từng cơn gió lạnh thổi đến bao trùm toàn thân cô.
Không rời mắt khỏi tấm hình Dật Thanh, cô đưa tay khẽ vuốt lên khuôn mặt anh, không kìm được khẽ nói, "Dật Thanh, em đến thăm anh đây!" Cô nhẹ thở dài.
Đã ba năm rồi, Dật Thanh anh có khỏe không?
Dật Thanh, chắc anh cũng biết, đã ba năm rồi. Ba năm là hơn một ngàn ngày, em đã quen với những ngày không có anh. Sau ba năm khi nhắc đến tên anh, đã không còn cảm giác đau đớn như trước kia nữa, thay vào đó là lặng lẽ tưởng niệm, dùng hồi ức để lưu lại chút kỷ niệm!
Ba năm trôi qua, khi nghĩ đến anh, trong đầu lại nhớ đến những cảnh tượng vui vẻ mà ta đã từng có.
Dật Thanh, anh mãi luôn trong tim mọi người không thể quên được. Mỗi người có một cách khác nhau để nhớ đến anh, tuy rằng không muốn để anh phải bận lòng, nhưng vẫn không thể không nhớ anh.
Qua hôn nay, bọn em nhất định sẽ sống thật tốt. Sẽ không quấy rầy đến sự thanh tịnh của anh nữa. Dật Thanh, sau này em cũng sẽ không đến thăm anh nữa! Hy vọng anh luôn mạnh khỏe.
Một cơn gió thổi bay mái tóc cô, Thi Tĩnh cúi đầu chào, sau đó xoay người đi không quay đầu lại.
Từng trận gió nổi lên, giống như tiếng lòng của cô vậy.
Sau này, cô sẽ nhớ đến anh theo cách khác. Dùng một cách khác để tưởng nhớ đến một người đàn ông luôn đối xử tốt với cô. Cũng là người đàn ông đã làm thay đổi cả cuộc đời cô.
Ra khỏi nghĩa trang, đi đến vườn hoa, một chiếc xe màu đen xa hoa dừng lại trước mặt cô.
Kinh ngạc nhìn người sau lớp kính, cô có chút ngạc nhiên, "Sao anh lại đến đây?"
Vân Dật Bạch nhìn lướt qua bụng cô, đưa tay mở cửa, "Lên xe!"
Thi Tĩnh cúi đầu không lên tiếng, mở cửa xe ngồi vào trong. Sau khi ngồi vào chỗ thấy xe khởi động chuẩn bị đi. Cô nhìn Vân Dật Bạch, "Anh, không vào sao?" Đến cũng đã đến rồi.
"Không!" Vân Dật Bạch từ từ khép mắt lại. Chỉ cần không thấy sẽ không sao. Người đã không còn. Có đến thì cũng có tác dụng gì chứ!
Thi Tĩnh không hiểu Vân Dật Bạch đang nghĩ gì.
Anh ấy đến đây là để đón cô sao?
Điều này khiến Thi Tĩnh có chút thụ sủng nhược kinh! Nhưng lại không kìm chế được đưa tay xoa xoa bụng, cái này một phần chắc cũng vì đứa nhỏ?!
Quay đầu nhìn nghĩa trang cách càng ngày càng xa, một lúc lâu sau Thi Tĩnh mới thu hồi tầm mắt, ôm lấy đứa bé trong bụng. Sự xuất hiện của đứa bé này, giống như được Dật Thanh mang đến vậy.
Giữa cô và Vân Dật Bạch không chỉ có một lần, lâu nhất cũng là lần gần đây, điều này khiến cô cho rằng đứa nhỏ này là do Dật Thanh mang đến.
"Khi nào thì đi khám?" Vân Dật Bạch bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Thi Tĩnh vừa ngẩng đầu thấy Vân Dật Bạch đang nhìn mình, lúc này cô mới biết anh đang hỏi cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
Lãng mạnTác Giả: Lạc Du Tình trạng : Full Vô trang mình coi thêm truyện nhe mấy bạn. Văn án: Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép là truyện tình cảm hài hước nói về sinh nhật ngày đó, bạn trai vì cô đi lấy quà sinh nhật bị xe đụng chết...