Hai người giống như đứa trẻ chưa trưởng thành chạy dọc theo bờ biển đuổi bắt nhau. Mỗi khi Vân Dật Bạch sắp đưa tay bắt được cô cô sẽ dừng lại chờ Vân Dật Bạch đến gần cô sau đó làm ra động tác tương tự.
Sau vài lần, Vân Dật Bạch đưa tay cởi áo trên người, tùy tay ném sang một bên, sau đó Vân Dật Bạch bỗng nhiên tăng tốc ôm lấy Thi Tĩnh.
Do chạy nhanh trong làn sóng bất tri bất giác mái tóc dài tản ra theo gió biển bay tán loạn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Hơi hơi nghiêng đầu, Thi Tĩnh dừng lại trên cánh tay đang ôm lấy mình của Vân Dật Bạch, cô cong môi cười, trong phút chốc nụ cười lan ra, mỹ lệ đến băng lạnh.
Bầu trời xanh thẳm cùng sắc biển dưới ánh nắng mặt trời lóe lên tia sáng trắng nhìn đến chói mắt, nhưng cũng đem khuôn mặt nhìn nghiêng của cô trở nên mê người. Không kìm lòng được, đôi tay đang ôm Thi Tĩnh của Vân Dật Bạch hơi dùng sức đem cả người cô ôm sát trong ngực mình, đôi môi nhẹ nhàng hạ xuống trán cô, chậm rãi lần xuống dưới tìm đôi môi đỏ mọng của cô.
Nụ cười chậm rãi hiện trên miệng cô, Thi Tĩnh nhẹ nhàng nhắm mắt lại ngoan ngoãn để anh hôn lên môi mình.
Sau một hồi dây dưa qua lại, Vân Dật Bạch buông cô ra, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào đôi môi bị anh tàn sát bừa bãi, để trừng phạt cô, anh đưa tay nhéo một cái lên eo cô, "Còn đùa sao?"
Thi Tĩnh ha ha cười, cúi đầu nhìn quần áo hai người đã ướt đẫm. Tây trang của Vân Dật Bạch đã bị anh vứt lại. Bây giờ áo sơ mi trên người cô cũng ướt một nửa.
Nhìn theo ánh mắt của cô xuống phía dưới, đôi mắt Vân Dật Bạch trở nên sâu hơn. Quần áo Thi Tĩnh ướt một nửa, có thể nhìn thấu qua lớp áo mỏng manh, như ẩn như hiện, khiến người ta có suy nghĩ lung tung!
Phát hiện ánh mắt của Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh liền đưa hai tay lên ôm ngực tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, "Anh nhìn cái gì vậy?"
Vân Dật Bạch tà mị cong môi cười, "Nhìn thì đã làm sao?"
"Không được nhìn!" Thi Tĩnh thở hổn hển nói, "Lưu manh!"
Vân Dật Bạch cười một tiếng, "Sáng nay cô còn lăn lộn trên cùng một chiếc giường với tên lưu manh này đấy!"
"Không cần phải nhắc tôi về chuyện đấy!" Hiện tại cô hối hận muốn chết, cô lại cứ vậy mất bình tĩnh bị gã này mê hoặc.
Đáng giận hơn là, Vân Dật Bạch lại sử dụng mỹ nam kế với mình. Mà cô cứ vậy mà bị lừa!
Vân Dật Bạch sa sầm mặt, "Cô hối hận."
Hối hận?! Không hề! Bất quá Thi Tĩnh không định nói cho anh biết! Hung tợn trừng mắt nhìn Vân Dật Bạch một cái, Thi Tĩnh lướt qua Vân Dật Bạch đi về phía chiếc xe.
Vân Dật Bạch sải bước đi theo.
Thi Tĩnh học theo động tác trước đó của Vân Dật Bạch tựa vào bên mui xe ngắm cảnh đường chân trời, bên tai nghe gió biển từ từ thổi qua. Cô không tự chủ mà cong khóe môi.
Mọi chuyện không thoải mái trong lòng khi được ngắm phong cảnh ở đây khiến người ta cảm thấy tâm tình lập tức trở nên thư thái hơn nhiều!
BẠN ĐANG ĐỌC
Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
RomanceTác Giả: Lạc Du Tình trạng : Full Vô trang mình coi thêm truyện nhe mấy bạn. Văn án: Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép là truyện tình cảm hài hước nói về sinh nhật ngày đó, bạn trai vì cô đi lấy quà sinh nhật bị xe đụng chết...