Chương 156: Tôi không cần tiền, tôi cũng không bán

3.2K 41 0
                                    

"Tôi không cần tiền. Tôi cũng không bán." Anh chậm rãi bước đến trước mặt cô.

Cảm giác nguy hiểm tập kích trên đầu gối, hai tay bị người trói lại Thi Tĩnh không thể tự do vận động chỉ có thể nhìn Vân Dật Bạch chậm rãi nhích đến gần mình, nuốt nuốt nước miếng, Thi Tĩnh run giọng mở miệng, "Anh muốn làm gì?"

"Tôi sẽ không để cô nhìn không." Vân Dật Bạch thản nhiên nói, dừng một chút, anh đích thân dò xét ngực Thi Tĩnh, "Tôi muốn nhìn lại, như vậy sẽ không chịu thiệt."

Nghe vậy, Thi Tĩnh rất muốn phun hai ngụm máu tươi lên mặt Vân Dật Bạch.

"Không phải tôi cố tình nhìn anh, cho nên không tính." Khi tay anh cởi chiếc cúc đầu tiên trên người mình, Thi Tĩnh vội nói.

Vân Dật Bạch ngừng tay, ánh mắt thản nhiên chú tâm trên khuôn mặt cô, ngay khi Thi Tĩnh cho rằng mình sẽ không sao, Vân Dật Bạch lại mở miệng, "Bất kể quá trình là thế nào, cô cũng đã nhìn thấy cơ thể của tôi. Giờ tôi muốn nhìn lại." Vậy mới không chịu thiệt.

Thi Tĩnh ngây ngốc há to mồm nhìn anh, nhịn không được mở miệng gầm nhẹ, "Anh từ hành tinh khác đến à?! Nghe không hiểu tiếng người sao?"

Đối với lời của cô Vân Dật Bạch coi như mắt điếc tai ngơ, bàn tay đang cởi áo cô cũng không ngừng lại. Tuy rằng hai người đã từng tiếp xúc thân mật, nhưng đó cũng là chuyện của năm năm trước. Hiện tại, vẻ mặt anh không chút thay đổi cởi quần áo của mình, không phải vì cái gì, mà vì trước đó cô vô tình nhìn thấy nơi không nên nhìn trên người anh. Lý do này, dù thế nào cô cũng không thể thản nhiên được.

Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Thi Thánh Thần truyền đến từ ngoài cửa, "Mẹ."

"Hả? Tiểu Thần?!" Thi Tĩnh kinh hỷ nhìn con mình, cô biết con trai chính là vị cứu tinh của cô.

"Cảm phiền mẹ lần sau nếu làm chuyện như vậy thì đóng cửa vào được chứ?" Thản nhiên nói xong, Thi Thánh Thần đưa tay đóng cửa thay bọn họ.

"..."

Thi tĩnh không nói gì, nó là con ai vậy?!

Trong lúc suy nghĩ, trước ngực Thi Tĩnh chợt lạnh, cô ngây ngốc nhìn vẻ mặt không chút thay đổi như trước của Vân Dật Bạch, bên tai vang lên lời nói của con, ngay sau đó, Thi Tĩnh ngất đi.

Hai tay Vân Dật Bạch ngừng lại, từ trước ngực cô chậm rãi di chuyển đến trên mặt cô, cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay khiến anh không khỏi có chút lưu luyến. Thậm chí có chút hoài niệm thời gian tươi đẹp mà hai người từng có.

Anh có thể cảm nhận được sự mềm mại mà tinh tế của thân thể bên dưới. Anh có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại của người phụ nữ bên dưới lớp quần áo, từng có những trải nghiệm tuyệt vời khiến yết hầu anh không khỏi lên xuống. Nghiêng người giúp cô cởi trói trên cổ tay. Nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên trên người cô. Lúc này mới chậm rãi đứng dậy rời đi.

Chậm rãi xuống lầu, Thi Thánh Thần đã ngồi ngay ngắn trên sofa, tò mò đánh giá nơi được xem là phòng khách.

Chầm chậm bước xuống lầu, Vân Dật Bạch hơi nhếch môi, đây là, con anh!

Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng ÉpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ