Ngày hôm sau, Vân Dật Bạch kiên quyết muốn xuất viện, không chịu ở lại trong bệnh viện phối hợp điều trị với Lộ Dịch Nhiên, bất kể Lộ Dịch Nhiên có nói gì anh vẫn kiên quyết muốn đi.
Vân Dật Bạch cũng không theo mẹ về nhà, ngược lại lại trở về nhà mình. Mà anh cũng thay đổi hoàn toàn. Từ chối gặp bất kỳ ai, cả ngày giam mình trong phòng tối. Lăng Thiếu Dương không biết đã đến thăm bao nhiêu lần, giải thích cho anh. Tiếc là tất cả anh đều không nghe.
Nghĩ cũng biết, một người luôn cao ngạo lãnh khốc như Vân Dật Bạch, bỗng nhiên lại không thể đứng dậy được. Đả kích này đối với một người luôn cao ngạo như Vân Dật Bạch mà nói, so với giết cậu ta còn đáng sợ hơn nhiều.
Lăng Thiếu Dương đau đầu liếc nhìn Lộ Dịch Nhiên cũng đang lo lắng bên cạnh, thậm chí anh còn nhờ anh trai đến, nhưng đều không được. Căn bản Vân Dật Bạch không muốn gặp bất kỳ ai.
"Cút! Tất cả cút hết cho tôi!" Vân Dật Bạch thét lớn trong phòng, dưới chân là một đống hỗn lộn, khắp nơi toàn là đồ vật bị quẳng vỡ.
Lăng Thiếu Dương thở dài, nhìn Lộ Dịch Nhiên, "Cậu xem giờ phải làm sao?" Cậu ta là bác sĩ, là người có tiếng nói nhất lúc này.
Vẻ mặt Lộ Dịch Nhiên cũng đang lo lắng. Cậu ta do dự nói, "Tớ nghĩ..."
Lăng Thiếu Dương nhất thời cao giọng, "Cậu có biện pháp gì?"
Lộ Dịch Nhiên do dự nhìn cậu ta, kỳ thật trong lòng anh vẫn đang cân nhắc. Có lẽ đưa Thi Tĩnh đến đây chính là biện pháp. Trở ngại trong lòng anh Vân bây giờ phần lớn là do vết thương kia, anh ấy bây giờ không chịu nghe bất kỳ ai nói, quan trọng nhất bây giờ là một người có thể thuyết phục cậu ta. Hiển nhiên Thi Tĩnh là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng từ lúc Vân Dật Bạch vào viện, không nói đến Thi Tĩnh, cho dù Thi Tĩnh có muốn đến, mẹ anh Vân cũng sẽ không đồng ý cho cô đến gần. Chuyện này cũng giống với chuyện ba năm trước! Cho nên, căn bản anh không biết Thi Tĩnh có đồng ý đến hay không.
"Không biết có được hay không!" Lộ Dịch Nhiên không chắc chắn nói. Cuối cùng anh thở dài, "Anh Lăng anh trông chừng anh Vân, em đi tìm Thi Tĩnh nói chuyện!" Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài.
Vẻ mặt Lăng Thiếu Dương mờ mịt nhìn nhìn bóng lưng cậu ta, không nhịn được khẽ nói, "Thi Tĩnh, cô ấy sẽ đồng ý đến đây sao?" Kỳ thật chuyện này anh cũng không chắc chắn.
Từ miệng Lăng Thiếu Dương, Lộ Dịch Nhiên biết được hiện tại Thi Tĩnh ở nhà Thẩm Lạc Du. Lái xe đến nhà Thẩm Lạc Du, lúc này Thi Tĩnh đã lấy lại sức sống đang cùng chơi game với Thẩm Lạc Du và con trai. Chợt nghe thấy tiếng chuông cửa, Thi Tĩnh miệng ngậm một miếng bánh mỳ đi ra mở cửa.
"Bé con, cháu phải đợi dì Tĩnh đấy, không được gian lận đâu đấy!" Mở cửa liền nhìn thấy Lộ Dịch Nhiên bên ngoài.
Nụ cười trên mặt Thi Tĩnh biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ. Không đợi cậu ta lên tiếng. Cô vội đóng sầm cửa lại. Tựa vào cánh cửa hít sâu một hơi. Anh ta đến đây làm gì?!
Tiếng chuông cửa lại vang lên, lúc này Thi Tĩnh không định mở cửa. Nghe thấy tiếng chuông cửa nhưng lại không thấy có ai đến, Thẩm Lạc Du nghe vậy đi đến, nhìn thấy Thi Tĩnh dựa vào cánh cửa không khỏi nhíu mày, "Chị làm sao vậy? Sao không mở cửa?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
RomanceTác Giả: Lạc Du Tình trạng : Full Vô trang mình coi thêm truyện nhe mấy bạn. Văn án: Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép là truyện tình cảm hài hước nói về sinh nhật ngày đó, bạn trai vì cô đi lấy quà sinh nhật bị xe đụng chết...