Bùi Lăng không tiếp tục nghe cậu ta phàn nàn linh tinh nữa, sau khi ngắt điện thoại, anh chậm rãi đi vào nơi gã điếc ở tạm.
Nơi này nhìn rất đơn giản. Ngoại trừ một cái bàn và ghế dựa thì không có cái gì khác. Bùi Lăng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lúc trước anh chọn người này nguyên nhân một phần là vì anh ta là người duy nhất còn sống sót trong vụ nổ lớn đó.
Trên thực tế Vân Dật Bạch cậu ta sẽ không chịu bỏ qua việc tìm xem rốt cuộc trước đó ai muốn làm hại cậu ta, trong vụ nổ lớn đó anh tìm được thi thể một sát thủ, chỉ là sẽ có rất ít người lấy thân mình làm ngòi nổ. Cũng chính vì thế, Dật Bạch mới đưa người đó đến chỗ anh, chính là muốn anh ta bảo vệ Thi Tĩnh và đứa trẻ. Không nghĩ đến, vẫn để xảy ra chuyện!
Vậy là ai chứ??
Ba tiếng sau Thiếu Kỳ đi đến trên đảo. Anh mở cửa máy bay chiến đấu. Tranh thủ mượn đường bay quân dụng mới có thể đến nhanh được thế này!
"Đã xảy ra chuyện gì?" Có thể khiến sắc mặt Bùi Lăng thay đổi nhất định là chuyện lớn.
Bùi Lăng đến bên cạnh máy bay giải thích cho cậu ta, sau hai ba câu anh liền đem mọi việc giải thích rõ ràng.
"Không thấy?! Sao có thể? Không có phương tiện cô ta không thể rời khỏi đây!" Tìm ra nơi này cũng có công của anh, đương nhiên anh biết điều này.
Bùi Lăng nghiêm mặt liếc cậu ta một cái, "Sự thật đúng là như vậy!" Trong mắt anh lộ vẻ chỉ trích, "Người, là cậu đưa đến. Cậu phải cho tớ một lời giải thích!" Gã điếc đó chính là người cứu được trong vụ nổ lớn đó, được ném cho Bùi Lăng để dạy dỗ sau đó mới được đưa đến ở trên đảo này. Không nghĩ đến lại xảy ra chuyện!
Hai người bước nhanh lên máy bay trực thăng, ôn hòa trên mặt Bùi Lăng dần biến mất, thay vào đó là sự nghiêm nghị cùng lãnh khốc. Phân phó cơ trưởng, "Trung Quốc." Cơ trưởng không nói một lời trực tiếp chuyển hướng.
Bùi Lăng nhìn Thiếu Kỳ, "Tớ cũng đã nói với Dật Bạch, chẳng qua người nhận máy là Thiếu Dương. Giờ đi nhận tội còn kịp chứ?!" Người ta giao phó đàn bà và trẻ nhỏ cho anh. Bây giờ anh lại để mất, nhận tội là điều khó tránh khỏi. Tự mình phải đến tận nơi tìm cậu ta?! Bùi Lăng thầm nghĩ trong lòng.
"Khẳng định là người đó làm sao?" Trong giọng nói lạnh lùng của Thiếu Kỳ mang thêm chút sát ý.
"Về cơ bản có thể khẳng định! Không biết anh ta định làm gì?" Trong giọng nói của Bùi Lăng ẩn chứa sự lo lắng. Dù sao người đó cũng không phải ai khác!
Sắc mặt Thiếu Kỳ trầm xuống không nói gì!
Mấy giờ sau, máy bay trực thăng dừng lại ở một sân bay tư nhân tại Trung Đông, Vân Dật Bạch vừa xuống máy bay liền trực tiếp được người mời đến một tòa trang viên xa hoa. Trước đó khi ở trên máy bay, Thiếu Kỳ đưa anh đến một nơi sau đó mới sắp xếp một chiếc máy bay khác để di chuyển. Đây là để đề phòng anh thật sự xảy ra chuyện, cậu ta có thể nhanh chóng tìm được anh.
Vẻ mặt anh không chút thay đổi nhìn đội ngũ trước mặt, trên con đường lớn của trang viên, là hai hàng người mặc tây trang giày da, tây trang đều thống nhất một màu đen, bên hông còn có súng ngắn màu đen, nhìn tình cảnh trước mắt anh cười lạnh một tiếng. Tùy ý đưa tay ngắt một bông hoa trong vườn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
RomanceTác Giả: Lạc Du Tình trạng : Full Vô trang mình coi thêm truyện nhe mấy bạn. Văn án: Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép là truyện tình cảm hài hước nói về sinh nhật ngày đó, bạn trai vì cô đi lấy quà sinh nhật bị xe đụng chết...