Vừa lúc đó, một anh chàng trạc tuổi JungKook, đeo một cặp kính cận, khoát một cái khăn tắm trên vai, vẻ khù khờ bước đến.
- Hôm nay chán quá, để em bày một trò vui vậy – JungKook nhìn anh chàng kia cười ranh ma.
Nói rồi cậu đi đến vỗ vai chàng trai đó.
- Chào JinHyuk! Cậu cũng đến đây bơi nữa à.
Anh chàng JinHyuk có vẻ rụt rè, nhút nhát, sợ sệt nói:
- Không, mình ... mình đến đây học bơi.
- Bơi thì có gì phải học. Cứ nhảy xuống đó uống vài ngụm nước là biết bơi ngay ấy mà. Mình giúp cậu xuống hồ.
JungKook vừa nói vừa đẩy vai JinHyuk đi đến gần hồ bơi. Cậu ta sợ hãi lo lớn.
- Đừng mà, đừng mà. Mình chưa biết bơi.
Vẻ sợ hãi lúng túng của JinHyuk đã trở thành trò cười cho tất cả mọi người ở đó.
- Được rồi, bình tĩnh đi. Mình sẽ không xô cậu xuống hồ đâu – JungKook vỗ vai trấn an JinHyuk – Nhưng thay vào đó ...
Vừa nói xong, JungKook nhanh tay gỡ mắt kính trên mặt của JinHyuk xuống.
- Nghe nói cậu bị cận thị nặng mà phải không vậy thì không có kính cậu sẽ không thấy gì phải không?
- Trả kính lại đây cho tôi –JinHyuk tức giận hét lớn.
- Trả thì trả, chụp lấy nè – JungKook liền quăng cái kính đi, nhưng không phải trả cho JinHyuk mà là văng xuống giữa hồ.
- Đến lấy lại đi – JungKook xô JinHyuk vào một cô gái đang mặc bikini trước mặt cậu.
- Nè làm gì vậy, đừng giả bộ không thấy gì để giở trò sàm sỡ nha.
Cô gái giơ tay tát vào mặt JinHyuk một cái khiến mọi cười cười rầm rộ.
JiMin và TaeHyung ngồi xem, tuy cũng thấy có một chút quá đáng nhưng lại không lên tiếng can ngăn.
- Mau xuống dưới hồ tìm kính mau lên – Một anh chàng nào đó đẩy JinHyuk về phía hồ.
Cạch ...
Bùm ...
Một khay nước được đặt xuống vội vã trên bàn cạnh ghế TaeHyung, một thân hình lao nhanh xuống hồ bơi. Bơi ra giữa hồ, nhặt cái kính đang nằm chơ vơ ở đó của JinHyuk lên và bơi vào.
Một cô gái với mái tóc ướt nhẹp đang rũ nước, cô mặc một cái áo sơ mi trắng, bị nước thấm ướt, ôm sát vào da để lộ một thân hình tuyệt đẹp. Cô từ từ ngước mặt lên, vẻ đẹp cùng bộ đồ ướt nhẹp càng khiến cho cô quyến rũ hơn bất kì một cô gái mặc áo bikini nào ở đó. Cô thu hút mọi ánh nhìn của các chàng trai. Cô từ từ đi đến bên JinHyuk, đưa trả cái kính cho cậu ta.
- Kính của cậu.
- Cám ơn cậu ...
Vẻ mặt lúng túng của JinHyuk khi nhìn thấy những bộ phận bên trong cơ thể cô khiến cô cũng có chút ngượng ngập.
JiMin liền choàng khăn tắm của cậu cho cô. Nhưng cô nhanh chóng hất tay cậu ra.
- Cám ơn nhưng tôi không cần sự bố thí của những kẻ thích đem người khác ra làm trò đùa.
Cô đưa tay rút chiếc khăn trên cổ JinHyuk xuống rồi choàng qua người mình. Rồi đi đến bàn của TaeHyung.
- Tôi bưng nước đến rồi, làm ơn tính tiền dùm.
JinHyuk rụt rè bên cạnh YoonHa nói:
- Cám ơn cậu đã lấy lại mắt kính giùm mình.
YoonHa đưa tay vuốt những giọt nước trên mặt mình xuống, hoàn toàn tránh ánh mắt của TaeHyung.
- Coi như mình cám ơn cậu đã cho mình mượn sách.
- Không có gì, nếu lần sau cậu muốn đọc cứ nói mình.
- Cám ơn – Cô nở nụ cười thật tươi với JinHyuk.
Hoàn toàn phớt lờ sự có mặt của JiMin và TaeHyung. Sau khi cô nhận tiền từ tay TaeHyung, cô nói:
- Làm phiền anh, lát nữa ra quầy lấy tiền thối giùm.
Cô bỏ đi ngay lặp tức mà không cần nghe câu trả lời của TaeHyung.
Anh chàng JinHyuk vẫn đi theo sau lưng cô:
- Cậu bơi giỏi như vậy, có thể dạy mình không. Đến nhà mình dạy, nhà mình có hồ bơi.
Nhưng YoonHa lắc đầu:
- Xin lỗi cậu JinHyuk, mình sợ mình không có thời gian.
Biết rằng cô sẽ từ chối, JinHyuk vội vàng nói thêm:
- Cậu có thể dạy mình bất cứ khi nào cậu rảnh, giờ nào cũng được, mình sẽ trả công cho cậu.
- Nhưng mà ...
Thấy YoonHa có vẻ ngập ngừng, JinHyuk ra sức thuyết phục:
- Đến nhà mình cậu có thể tha hồ lựa sách mà cậu thích, mình sẽ cho cậu mượn.
- Vậy ...
- Mình coi như cậu đã đồng ý nha.
- Vậy ngày mai lúc 3 giờ mình dạy học xong sẽ đến nhà cậu.- Cậu dạy ở đâu, mình đến rước cậu, cậu khỏi mất thời gian. Nhân tiện mua đồ bơi cho cậu luôn.
JinHyuk gật đầu đồng ý.
- Cái gì mà dạy học bơi chứ. Em thấy thằng này làm vậy là để tiếp cận cô ấy.
JungKook hừ mũi.
- Thằng nhóc này là ai vậy - TaeHyung đưa mắt nhìn theo bóng của YoonHa hỏi.
- Là bạn học chung của em hồi cấp ba. Bây giờ cũng học chung ở trường đại học. Đừng nhìn nó như vậy, thật ra nó là một thằng thâm hiểm. Em rất ghét nó.
YoonHa đang đi chợt cảm thấy điều gì đó, cô đưa tay lên sờ cổ, khuôn mặt cô hoảng hốt.- JinHyuk cậu đi trước đi. Mình còn chút chuyện chưa làm.
Quăng trả cái khăn cho JinHyuk, YoonHa lập tức chạy về phía hồ bơi. Vừa đi cô vừa nhìn xung quanh.JinHyuk chạy theo hỏi:
- Cậu tìm gì vậy.
- Mình tìm một sợi dây truyền, sợi dây chuyền có chiếc nhẫn.
Lúc này cô đã đi đến gần bàn của TaeHyung. Đột nhiên một cô gái đưa chân ra ngáng đường, YoonHa mải lo tìm sợi dây chuyền nên không chú ý lặp tức té ạch xuống. Cảm giác đau nhói ở mắc cá chân. Cô gái đó mỉm cười khoái trá.- Cậu không sao chứ - JinHyuk vội đến đỡ YoonHa.
Cô vừa đứng lên liền khụy xuống.
- Chân cậu bị đau hả?
- Mình không sao. Mình phải tìm lại sợi dây chuyền của mình. Chắc là mình làm rơi dưới hồ.
- Nhưng mà chân cậu bị đau thì làm sao ...
JinHyuk vẫn chưa nói hết câu thì YoonHa đã lao xuống hồ.
- Bốp ...
BẠN ĐANG ĐỌC
Vì yêu mà đến
FanfictionMột câu chuyện tình đầy trắc trở, dường như mọi cố gắng của họ đều tan biến. Liệu đôi ta có thể mỉm cười với nhau lần nữa? Mũi tên của Cupid có còn hiệu nghiệm? KHÔNG COPY HAY CHUYỂN VER