Chapter 119

800 101 3
                                    

Cậu móc trong túi quần ra một cộc tiền dày cộm rồi quăng lên trên cao, những đồng tiền polyme bay khắp nơi rồi từ từ rơi là đà xuống mặt đất che lấp gương mặt của hai người.

Han Yoon Ha còn đang sững người thì một bàn tay kéo cô lại gần mình, thô bạo hôn lên môi cô. Nhưng Yoon Ha cắn chặt răng lại quyết không để cho cậu xâm phạm vào trong. Nhưng không vì thế mà Kim Tae Hyung bỏ cuộc. Hai bên giằng co nhau kịch liệt, Yoon Ha muốn đẩy Tae Hyung ra nhưng không được còn bị cậu đẩy ngược lên giường. Rồi nhanh chóng đè lên người cô bắt đầu chiếm đoạt.

Yoon Ha vẫn kiên quyết chống cự, cô dùng hết sức để đẩy Tae Hyung ra khỏi người mình nhưng sức cô không thể nào bì được với sức của Tae Hyung. Hai tay cô bị cậu túm chặt đưa cao lên đầu, bàn tay còn lại nhanh chóng luồn vào áo cô khiến Yoon Ha sợ hãi oằn người lên. Cô muốn thét lên ngăn hành động của cậu lại nhưng nhanh chóng bị lưỡi cậu xông thẳng vào trong cuồng quét.

Chiếc áo sơ mi cô đang mặc trên người bị giật tung các nút ra. Môi Tae Hyung từ từ trượt xuống bên dưới xương quai xanh của cô rồi di chuyển lên vành tai cô nói khẽ :

- Han Yoon Ha ! Tôi đã trả tiền cho cô rồi.

Cả người Yoon Ha như bị sét đánh, câu nói này có sức tổn thương vô cùng lớn, trái tim lần nữa bị bóp nghẹn. Cậu đang xem cô là một con điếm, là thật sự xem cô là một gái đứng đường. Cô bất lực buông tay không chống cự nữa, cả người không còn chút sức sống. Nước mắt tự nhiên lăn xuống.

Kim Tae Hyung di chuyển môi đi xuống cổ cô rồi đi xuống ngực cô, nhưng đập vào mắt cậu là sợi dây truyền mặt con cá heo của cô. Trên đó có chiếc nhẫn bằng gỗ mà cậu đã làm tặng cô. Bất chợt cậu dừng lại, tay đưa lên nắm lấy chiếc nhẫn, nắm chặt nó trong lòng bàn tay ấn mạnh rồi tay đưa tay bóp cổ Yoon Ha một cái khiến cô đau đến độ hự lên một tiếng.

- Có biết bây giờ tôi chỉ muốn bẻ gãy cái cổ xinh đẹp này ra làm hai không. Nhưng mà tôi lại không nhẫn tâm làm như vậy.

Rồi cậu đưa tay lau những giọt nước mắt trên mặt cô nhẹ nhàng như sợ làm cô đau rồi nói :

- Đừng khóc, anh đã từng hứa sẽ không làm em khóc nữa mà.

Nói rồi cậu nhổm dậy ra khỏi người cô đau khổ nói :

- Tôi hận em. Từ nay tôi không còn muốn nhìn thấy mặt em nữa.

Nói rồi cậu đóng sầm cửa bỏ đi. Yoon Ha lặng lẽ rơi nước mắt bi thương.

« cậu ấy sẽ đi mỹ... sẽ không trở về nữa... »- Cậu nói này chợt vang lên bên tai của Yoon Ha thấy lòng đau nhói, muốn chạy đến giữ cậu lại để cậu đừng đi. Không muốn từ nay không được gặp cậu nữa, muốn nói rằng cô yêu cậu nhưng mà cô không thể. Cô nắm chặt sợi dậy truyền trên cổ mình « Kim Tae Hyung nếu đã dứt khoát ra đi thì hãy quên em triệt để », rồi bật người dậy, thay áo đuổi theo.

Tae Hyung đang từ từ chậm bước giữa trời đêm tối mịch không trăng không sao, mây đen che phủ. Một vòng tay ập đến ôm chầm lấy cậu từ sau lưng, vòng tay rất quen thuộc như chính trò chơi mà hai người thường chơi. Vòng tay giữ bước chân cậu lại, rồi gõi khẽ tên cậu :

Vì yêu mà đếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ