Chapter 1 : First meeting - Kim Tae Hyung

17.6K 497 7
                                    

Một ngày chiều tàn, ánh nắng vẫn còn gay gắt. Dường như ánh nắng gay gắt vẫn còn phả ra những hơi nóng khủng khiếp.

" Sự cô độc và lạnh lẽo thường bay đến xâm chiếm những trái tim lạc lối ".

TaeHyung khẽ cười lạnh nhạt khi nhớ lại câu nói của anh trai mình. Bất chấp tất cả mọi chuyện, cậu lao ra khỏi nhà, phóng thật nhanh con ngựa sắt của mình đi đến chỗ hẹn với các chiến hữu.

Cậu thích cái cảm giác mà tốc độ đã mang lại cho cậu. Những tiếng xé gió làm cho hô hấp muốn ngừng thở của cậu dễ thở hơn.
Vứt bỏ sau lưng cái không khí gia đình tưởng chừng ấm cúng nhưng thực chất là một núi băng hoàn toàn lạnh lẽo. Một sự giả tạo được ngụy trang rất khéo, không ai có thể nhận ra nó ngoài những người trong cuộc.

Lướt thật nhanh trên con chiến mã thở đầy khói, TaeHyung chạy vào con đường quen thuộc đứng đợi các chiến hữu trong băng đua xe của mình. Con đường khá vắng lặng, không có một bóng người,ngay cả một tiếng động cũng không.

Con đường vào lúc chiều thật buồn thật vắng vẻ, cứ một tối nó là nơi tụ tập lý tưởng của những thanh niên ăn chơi đua xe, nhảy múa hát hò. Đám chiến hữu của cậu chưa tới, cũng phải thôi, cậu đến quá sớm. Cậu ngồi xuống tựa lưng vào một cây cột điện quanh đường, hút thuốc một cách thong thả, đây là thứ làm cho cậu quên đi thời gian và những buồn phiền của mình.

Từng đợt, từng đợt khói phả ra xung quanh xua đi cái lạnh lẽo đang từ từ kéo đến bao trùm lấy cậu. Nếu có ai đó bắt gặp cảnh tượng này, chắc rằng họ phải đưa tay lên ngực để giữ chặt lấy trái tim của mình để nó không rơi ra ngoài.
Chàng trai đang ngồi đó có một vẻ đẹp cực kỳ cuốn hút và sự lạnh lùng của cậu có thể khiến cho trái tim của bất kỳ cô gái nào trông thấy bị ngừng đập. Ánh nắng chiều rọi vào khuôn mặt tuyệt đẹp của cậu càng làm cho nó sáng rực lên. Nhưng nhìn vào sự lạnh lùng của cậu lại khiến cho ánh nắng chiều dường như nguội bớt

Tàn điếu thuốc mà các chiến hữu của TaeHyung vẫn chưa có mặt. TaeHyung nhìn chiếc đồng hồ đeo tay thở dài. Vẫn còn hơn nữa giờ nữa mới tới giờ hẹn. TaeHyung đã ra khỏi nhà quá sớm, cậu buộc phải đi sớm. Cậu phải bỏ chạy khỏi căn nhà của chính mình – một căn nhà lạnh lẽo – trước khi sự cô đơn ăn mòn lấy cậu.

TaeHyung thà hứng chịu cái nắng gió và phong sương ở bên ngoài hơn là một căn nhà rỗng rãi thoáng mát, đầy đủ tiện nghi nhưng cực kỳ lạnh lẽo mà cậu chưa có lấy một ngày hạnh phúc.

TaeHyung tự cười cho chính bản thân của mình – một thiếu gia của một tập đoàn đa quốc gia lớn nhất nhì ở châu Á, ai gặp cậu cũng cúi đầu, xu nịnh cậu, chiều lòng cậu. Nhưng thực chất đó chĩ là một bọn khốn đê hèn, giả dối. Ngay cả cha mẹ cậu cũng là người giả dối đó thôi.
Ai nhìn vào cũng cho rằng cha mẹ cậu rất yêu thương nhau, gia đình cậu là một gia đình quyền quý đầy hạnh phúc. Chỉ có cậu mới hiểu, cái tổ ấm đó đã đóng băng từ lâu rồi, lúc nào cũng mang bầu không khí lạnh lẽo.

Giả dối, tất cả đều giả dối..

Đột nhiên một nhóm người từ đâu xông tới, vẻ mặt hầm hầm đầy sát khí, phá tan sự yên tĩnh. TaeHyung khẽ nhíu mày liếc nhìn bọn chúng một cái rồi mặc kệ chúng, tiếp tục điếu thuốc dở dang của mình. Một tên khá đô con nhưng chiều cao khiêm tốn có giọng nói kháo khào đang quát tháo:

- Tụi bây mau tìm nó cho tao. Không tìm được nó thì tao chặt đầu tụi bây làm ghế ngồi.

Bọn đàng em tay cầm gậy sợ hãi vội lí nhí trả lời:

- Dạ đại ca cứ yên tâm. Tụi em nhất định bắt được nó. Nó chỉ trốn đâu đây thôi.

Tên đại ca gầm lên:

- Sao còn không mau đi tìm?!

Bọn đàn em đưa nào cũng sợ hãi vội vàng chia nhau đi tìm.

Một chút tò mó trỗi dậy, TaeHyung khẽ liếc nhìn bọn chúng. Tên đại ca vẻ mặt bặm trợn trông khó ưa vô cùng. Mấy tên đàn em của hắn mặt mày cũng không khá hơn hắn bao nhiêu. Nhìn vào là biết bọn chúng thuộc dạng đầu trộm đuôi cướp. Dường như chúng đang truy lùng ai đó. Chúng quyết tâm bắt cho được người đó vì trên tay chúng là nhưng thanh gỗ tròn dài đáng sợ.

Cuối cùng, bọn chúng cũng đi nơi khác hết, sự yên tĩnh lại trở về nơi đây. TaeHyung tiếp tục nhả những đợt khói buồn bã, không quan tâm đến bọn chúng, chỉ cần bọn chúng không làm phiền cậu là được.

Đột nhiên một tên mặc áo thun xanh xuất hiện trước mặt của TaeHyung, hắn hất mặt hỏi:

- Nãy giờ mày có thấy cô gái nào đi ngang qua đây không?

TaeHyung búng tàn thuốc về phía hắn ta và gầm lên:

- Biến.
- Tên này tức lắm định đến đánh cho TaeHyung mấy gậy nhưng nhìn ánh mặt lạnh lùng đáng sợ của cậu, hắn hơi nao núng. Bỗng từ đằng sau, tiếng quát của tên đại ca vang lên.

- Tìm mau lên!!

Tên này nhìn TaeHyung hậm hực một cái rồi nhanh chóng rồi bỏ đi. TaeHyung chỉ nhếch môi một cái rồi đưa thuốc lên miệng hút tiếp.

Bọn chúng cuối cùng cũng tản ra đi vào những con hẻm khác.

Đột nhiên, chiếc giỏ rác ở góc đường đối diện cậu động đậy, rồi đột nhiên nó bị hất tung lên, vài cọng rác văng ra. Taehyung đưa mắt về phía kia tìm hiểu. Một cái bóng từ từ xuất hiện, một cô gái tay cầm một chiếc gậy, đầu đội một cái nón lá rách đang từng bước từng bước mò mẫm trên con đường.

Hóa ra là một cô gái mù, vậy là cái bọn hồi nãy muốn bắt cô ấy. Dạo này có tin tức nói rằng mấy tên ma cô bắt một số cô gái bị khuyết tật về và đưa đi làm gái. Chắc cô gái này vừa trốn khỏi bọn chúng nên chúng mới tức giận mà đi tìm. Mặc kệ tất cả, cậu chẳng quan tâm. Đột nhiên điện thoại reo:

- Đang ở đâu. Hôm nay không đua nữa. Tụi này đang ở bar Big Hit, đến đây đi.

TaeHyung gấp máy lại, lặp tức leo lên xa rồ ga chạy đi. Khi TaeHyung quẹo ra khỏi con đường hẻm thì đột nhiên một bóng người lao ra. Cậu vội vàng lách qua một bên và đâm sầm vào vách tường gần đấy. Còn đang choáng váng sau cú đâm xe, thì anh đã nghe thấy lời cầu xin của cô gái, cô vừa thở hổn hển vừa thì thào:

- Cứu tôi với...

Vì yêu mà đếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ