Chap 93 : Khách sạn nữ nhân.

1.4K 123 8
                                    

"Ah.."

Tỉnh dậy, cậu nhìn lên trên trần nhà, là một trần nhà cũng khá quen thuộc đối với cậu, cũng đã ở nơi này, nhìn lên trần nhà không dưới một tuần, đây là trần nhà phòng mà chị của Yumi cho cậu ở.

"Ma lực cũng đã phục hồi được mấy phần. Nhưng tại sao lại thấy cứng ở tay phải thế này.."

Nhìn sang tay phải của mình, cậu có cảm giác có thứ gì đó đè lên nhưng không rõ nó là gì cho đến khi cậu nhìn qua. Là Hibi đang ngủ trong khi tựa đầu vào tay phải cậu.

"Tại sao cô bé lại ở đây?"

Cậu tự hỏi trong khi nhẹ dìu cô bé lên giường mình ngủ trong khi bước ra ngoài cửa sổ, 

"Vậy ra đã tối rồi à.."

Mở cửa sổ ra, đập vào mắt cậu là một bầu trời đen, có một sao cũng xuất hiện nhưng không nhiều. Nhiều người vì không có tiền mua đồng hồ, họ phải nhìn lên bầu trời để tự suy đoán thời gian, cậu cũng dựa vào việc này để đoán thời gian lúc này mặc dù trong phòng cậu có một chiếc đồng hồ treo, nhưng vì lười phải quay sang nhìn chiếc đồng hồ trong khi cậu đang ngắm bầu trời đen.

"Nói mới nhớ, Houka đâu rồi nhỉ?" cậu tự hỏi.

*Cock cock*

Một tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ sự yên bình của cậu.

"Mở đi."

Sau khi lời cậu nói ra xong, cánh cửa dần mở ra, người mở cánh cửa là Mio trong bộ kimono.

"Ara? Xem ra cậu chủ đã tỉnh rồi nhỉ? Cũng đã đến bữa tối, ngài nghĩ khi xuống ăn cùng desu~?"

"Vậy? Cô sẽ làm việc ở đây à?"

"Đúng vậy. Nhờ có Fura-san lẫn Fure-san, cái cô gái gì đó đã quyết định cho tôi phục vụ ở đây."

"Mặc kimono mà đi phục vụ.. Liệu có ổn không đấy?"

"Ngài không thấy nó hợp với tôi sao ~?"

Nói xong, cô xoay người một vòng nở nụ cười đáng yêu nhìn cậu, cậu cũng là một người con trai cho nên nhìn việc cô làm đáng yêu như thế thì sao lại không có chút bối rối nào chứ.

"Ừm.. Cô mặc hợp lắm.."

Cậu nói trong khi rãi đầu mình, nó khiến Mio vui vẻ nở nụ cười nhìn cậu.

"Nếu ngài đã nói thế, tôi sẽ không bao giờ thay bộ đồ này ~"

"Khoan đã, cô định ở dơ hay sao?"

Thở dài, sau đó quay sang nhìn cô gái đang ngủ, nếu cậu nhớ không lầm thì bản thân cũng đã ngất đi đâu đó khoảng 6 7 tiếng.

"Này, dậy nào, tới giờ ăn tối rồi."

Nhẹ nhàng vỗ vai cô bé từng cái cho đến khi cơ thể cô bé dần nhút nhít, đôi mắt cô bé dần mở ra, cô dụi mắt trong khi nhìn xung quanh cho đến khi đôi mắt dừng lại trước cậu.

"Onii-chan!"

Lao đến, cô ôm lấy cậu một cách nhanh chóng.

"Em nghe bảo anh ngắt đi do trời nóng, anh không sao chứ!?"

[delay][OLN]Kẻ nắm giữ「Sự Thông Thái của Solomon.」Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ