Chapter 16

411 56 1
                                    

Vương Nguyên nằm trên lưng Vương Tuấn Khải, cảm giác xương đầu vai nó chọc vào bụng mình đau quá, còn kéo thêm chút nữa phỏng chừng xiên nướng lúc nãy ăn đều ọc ra ngoài. Liền nhờ vào khúc ngoặt của con hẻm trườn khỏi người nó, chân đạp tường lách vào trong hàng rào nhà bên cạnh, thò tay qua nách Vương Tuấn Khải nhấc nó lên rồi giấu vào chung chỗ mình ngồi.

Một loạt động tác này quá nhanh, đám nam sinh đuổi theo phía sau không nhìn thấy, chạy đến nơi cũng đã mất dấu người.

"Xem ra có kẻ cố ý nhằm vào chúng ta, chắc không phải là người của Phàn Đông chứ?"

Y vẫn chưa quên lão cáo già kia đang thâu tóm quyền lực của Diệp gia, không biết nghe tin vợ và con gái xảy ra huyết chiến lão sẽ có biểu tình gì. Cảnh sát có thể không phát hiện ra y và Vương Tuấn Khải có dính líu đến vụ việc ở ngôi biệt thự kia, nhưng y không chắc Phàn Đông có điều tra hay không, dẫu sao bọn bịp bợm giang hồ ưa thích nhất là nắm thóp yếu điểm của người khác, sau đó dùng mọi thủ đoạn ép đối phương vào bước đường cùng.

Y ôm tâm lý may mắn nghĩ tốt cho người xấu, mang Vương Tuấn Khải chạy đến chỗ hội họp của tổng bộ. Đương khi giương tay bắt taxi, Vương Nguyên trông thấy một bóng người khá là quen thuộc bước vào chiếc xe bốn bánh màu đen ở cách đó không xa.

Y ra hiệu cho tài xế theo dấu đối phương, lẩm bẩm: "Tại sao cậu ta lại ở đây?"

Taxi một đường chạy vội theo xe phía trước, chạy tới một khu công nghiệp giải tỏa, nói sao cũng không chịu vào nữa.

"Bên trong có quỷ." Tài xế thần bí nói, ánh mắt tiếc hận khuyên răn: "Hai người còn trẻ sao dại dột vậy?"

"Chúng tôi là thầy trừ tà." Vương Nguyên cũng nháy mắt nói lại cho vừa lòng thiên hạ, tài xế thấy không khuyên nổi, lắc đầu: "Đừng trách tôi đây già cả lắm lời, chỗ này thường hay phát hiện xác chết không rõ lai lịch đó-. . ."

Ông ta nói được một nửa, phát hiện hai người trẻ kia trong chớp mắt đã không còn, nghĩ tới một khả năng nào đó, ông ta lập tức nhảy dựng lên, vội vàng lục lọi mớ tiền mình vừa được trả.

Mặt tài xế tái mét, tất cả đều là tiền giấy cho người chết!

Ông ta cấp tốc lái xe đi mất, không chú ý đến một chiếc máy truyền tin nhỏ nhắn nằm trong góc xe.

Trong một kho hàng ở khu công nghiệp.

Vương Tuấn Khải ngồi chồm hổm, chen chúc với Vương Nguyên trong một cái khe hẹp – được làm từ mấy chục cái thùng hàng xếp gọn gàng vào nhau, mặt không cảm xúc: ". . .Tại sao phải lừa tài xế?"

"Chúng ta không có tiền." Vương Nguyên thành thật nói, lột tả mặt tàn bạo của xã hội: "Đợi Jour tìm đến được sẽ trả lại cho ông ta sau, yên tâm, anh đây chỉ quỵt tiền của tổng bộ."

Vương Tuấn Khải liếc y một cái, tổng bộ mà có mười nhân viên như Vương Nguyên ắt hẳn đã phá sản từ lâu. Nó cũng không phàn nàn gì, chỉ co chân nhìn chằm chằm cánh cửa phía trước, trông thấy kẻ mà bọn họ theo dõi đã đi vào bên trong lâu lắm.

Đối phương chính là F.D Falorie vừa mới từ biệt cách đây không lâu, xem bộ dáng là lén lút trộm tới bàn giao công việc. Còn về chuyện nội dung chính của công việc được bàn giao là gì, nó đoán không ra. Chỉ là nhìn thần sắc Vương Nguyên từ thoải mái chuyển sang nghiêm túc, nó cho rằng tình hình không ổn lắm, cũng khẩn trương theo.

[ABO] Cực Tốc Sinh Tồn (Woof) [Longfic | Khải Nguyên - Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ