8.Phần III Chương 2:Truyền kỳ về Thiên Vĩnh đế

569 26 1
                                    

PHẦN 3: Hai vị hoàng đế

Chương 2: Truyền kỳ về Thiên Vĩnh đế

Chuyện kể rằng, đất Khương La thuở xưa là một bình nguyên rộng mênh mông, có vạn đàn ngựa hoang, vạn hồ nước ngọt, vạn loài chim chóc, vạn giống cây rừng,... Ngựa ở Khương La nổi tiếng dũng mãnh khó thuần, mỗi đàn có đến vài trăm con. Nhân gian còn ca tụng tổ tiên của ngựa Khương La chính là vị hoàng tử nào đó sống ở Long Cung, bởi vì phạm lỗi mà bị trời phạt, phải hóa thành bạch mã đi lưu đày ở vùng bình nguyên này.

Những con ngựa trắng ấy gọi là Bạch Cự Long. Trong một vạn đàn ngựa có không tới một trăm con Bạch Cự Long. Giống ngựa ấy có lông trắng như tuyết, không lẫn một sợi khác màu. Mà đặc biệt hơn cả - cũng là bằng chứng cho xuất thân hiển hách chính là cái sừng nhỏ be bé nằm ngay trên đầu. Bạch Cự Long xưa nay luôn là con đầu đàn, không kể đực cái. Người đầu tiên thuần hóa được chúng chính là vị hoàng đế đầu tiên của nước Khương La - Ngưu Chỉ Ôn. Bởi vì có thể cưỡi trên lưng con bạch mã một sừng, Ngưu Chỉ Ôn được tôn làm tộc trưởng của tất cả các bộ lạc định cư trên đất Khương La. Dưới sự dẫn dắt của ông, một quốc gia đã ra đời, từ đó trải qua chín nghìn năm thăng trầm với hơn năm mươi triều đại. Khương La xưa nay vẫn luôn là một cộng đồng vững mạnh. Lúc suy yếu nhất nó vẫn chễnh chệ chiếm đóng một bờ cõi bình nguyên. Khi thịnh vượng nhất, nó trở thành đại vương quốc không kẻ nào dám xem thường. Qua các dòng họ vua chúa, chẳng còn ai nhớ nổi tất cả tên tuổi của những vị Hoàng đế trị vì Khương La. Người ta chỉ biết một vài người nổi bật nhất, ví dụ như tên hôn quân Liêm Sở Vinh từng giết hai trăm cận thần, bắt con dân xây dựng mười cung điện nguy nga, thành lập võ đài xem tù nhân đánh nhau với dã thú. Cái tên của hắn trở thành biểu tượng cho một thời đại đen tối. Sau này còn có một người làm các bậc thông thái tranh luận hàng trăm năm, ông ta là "vua tốt" hay "vua xấu". Hạ Hầu Vĩnh Khang là cái tên khá mới, hoàng đế đời hai mươi ba của triều đại Hạ Hầu, đế hiệu là "Thiên Vĩnh". Vị vua này được nhắc tới với hai lời nhận xét: "Tàn nhẫn và anh minh".

Hạ Hầu Vĩnh Khang bị xem như "vua xấu" bởi vì ông ta là một người tham vọng và tuyệt tình. Sau khi lên ngôi, Hạ Hầu Vĩnh Khang ban thuốc độc cho tất cả phi tần của tiên đế, hậu cung trong một ngày không sót lại sinh mệnh nào. Năm năm tiếp theo, các vị vương gia và một vài công chúa lần lượt vì tai ương mà chết, người thì bị ám sát, người thì mắc bệnh lạ, người thì bất cẩn rơi xuống núi,.. Đủ loại nguyên nhân. Họ cứ lần lượt ra đi cho đến khi không còn một ai có thể đe dọa tới ngai vàng của Hoàng đế nữa. Hạ Hầu Vĩnh Khang trị vì 32 năm, gây ra sáu cuộc chiến tranh, xóa tên tám tiểu vương quốc, mở rộng bờ cõi thêm bốn mươi vạn dặm về các hướng Đông Tây Nam Bắc. Tính hiếu chiến của ông gây ra cảnh lầm than cho biết bao dân tộc. Vì thế, Hạ Hầu Vĩnh Khang bị gọi là hôn quân. Chữ "hôn quân" này thật không sai, hậu cung của ông ta có đến mấy trăm phi tử. Nghe nói ông ta rất thích con gái mắt to, hễ thấy ai mắt sáng đẹp tròn tròn một tí là đều đem về cung. Hạ Hầu Vĩnh Khang trở thành vị Hoàng đế có hậu cung đông nhất nhì trong lịch sử. Mà nghe nói hắn còn mang mệnh khắc thê, trong 32 năm tại vị có tới mười bốn hoàng hậu, người trước chết người sau thay, chẳng ai sống quá một năm. Thế rồi ngai phượng dần dần trở thành nỗi sợ hãi chứ không phải niềm khao khát. Phi tần vẫn tranh sủng nhưng họ chỉ cầu làm quý phi, ai nghe đến được phong hậu là sợ tái mặt. Từ khi vị Hoàng hậu thứ mười bốn bệnh chết, Hoàng đế không lập hậu nữa, năm đó ông ta mới ba mươi. Thế hệ sau này gọi Hạ Hầu Vĩnh Khang là "hôn quân không vợ". Thời đại của hắn trở thành điển tích trong sử sách là nơi có hậu cung tựa chốn bồng lai, giai nhân dập dìu, ngày đêm say menrượu và chìm trong nhục dục.

PHÙ DUNG TRÌ - Hoa BanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ