Phần XI: Lỡ nhau một kiếp
Chương 3: Hà cô cô kể chuyện
Năm ấy, ta đã làm tới chức Thượng Cung tổng quản, đứng đầu sáu viện tám phường nội vụ, ngay cả Thượng thư lục bộ nhìn thấy ta trên đường cũng phải dừng chân chào một tiếng. Ở cái tuổi bóng xế chiều tà, địa vị cao cùng bổng lộc vô vàn dường như không còn nhiều ý nghĩa, chết chẳng mang theo, sống cũng không biết dùng làm gì... Ta lớn lên trong hoàng cung này, trải qua hai triều đại, thấu hiểu nhân sinh và thói đời, chứng kiến thăng trầm cùng biến cố... Lớn tuổi, phiền muộn thường quấy rầy, những đêm khó ngủ ta lại nhớ tới nương nương.
Khi trẻ, ta là cung nữ ở phòng giặt, quá nửa thanh xuân chìm trong hồ nước tẩy đen sì và mùi mồ hôi bốc lên từ vải vóc, bàn tay thô ráp thường bị phồng da vì ngâm nước nhiều ngày. Đứng tuổi một chút ta tạo được quan hệ với gã nô tài trong cung Thái hậu, lo lót ít tiền để đến nội điện làm mama. Trong cảm nhận của ta, hoàng cung chẳng khác gì hồ nước tẩy kia, quần áo giặt rồi sẽ sạch nhưng cặn bã thì lắng lại dưới đáy hồ. Cam chịu ở lại chốn này chỉ có hai loại người, một là thân bất do kỷ, hai là mưu cầu phú quý. Ta từng nghĩ tới việc xuất cung nhưng khổ nỗi không có bà con họ hàng, tuổi chẳng còn trẻ, tương lai mịt mờ. Ta chấp nhận sinh tồn ở đây, trước tiên mong muốn bình an, sau còn hy vọng tìm cây cao mà đậu. Cho nên, ta nằm giữa hai loại người này.
Hôm nọ ta gặp lại Phùng mama, người đã sống cùng một thời với ta. Bà ấy nay tóc bạc trắng, cuộc sống ăn sung mặc sướng xa rồi, bây giờ phải làm công việc rửa rau gọt củ ở phòng bếp, nỗi khắc khổ in hằn lên từng nếp nhăn trên khuôn mặt. Phùng mama là một trong số những người già nhất, nội vụ chủ trương không dùng người quá năm mươi tuổi, để ít tốn chi phí thuốc men. Mười mấy đôi mươi có thể làm cung nữ hầu hạ các nương nương, phục vụ tiệc tùng và nghi lễ trong cung. Cho nên bao giờ nhìn vào cũng thấy toàn trai xinh gái đẹp, thật ra kẻ già nua xấu xí đều không có cơ hội lộ diện. Đến độ ba mươi là thời kì quan trọng nhất, nếu tư chất tốt và nhiều may mắn họ có thể trở thành thân tín của ai đó, dựa vào cây cao mà từ từ leo lên, tìm cơ hội tiến thân. Ngược lại, khi thời cơ không mỉm cười, họ sẽ mãi lay lất trong phận tôi tớ, ngậm ngùi làm lụng chờ một ngày qua đi, từ đấy không ai biết họ là ai, hoàn toàn chìm nghỉm như hạt cát giữa sa mạc mênh mông. Đâu ai muốn mình sống đời uổng phí và vận may thì không ban phát cho tất cả mọi người. Tranh đoạt! Đó là tất yếu!
Cuộc chiến danh lợi trong chúng cung nhân cũng gây cấn không thua gì phi tần tranh sủng. Năm đó ta và bà Phùng đều là mama ở phòng nội vụ, cố gắng nhiều năm cuối cùng được phân công hầu hạ hai vị chủ tử. Phương Mẫn và Phương Lan đều trẻ đẹp, xuất thân từ viện dệt hoàng cung, vì đồng trang lứa lại cùng một họ nên các nàng nhận nhau tỷ muội. Một ngày nọ bầu trời nắng đẹp, hai cô đem lụa mới nhuộm ra sân phơi. Hồng hồng tím tím những thước vải óng ả, bay nghiêng nghiêng trên những sào tre. Phương Lan xinh xắn tinh nghịch, Phương Mẫn điềm đạm dịu dàng, năm đó họ quý mến nhau như chị em ruột thịt để rồi về sau là tất cả bội bạc phũ phàng...
Hình ảnh mỹ nữ chơi đùa giữa biển gấm hoa vô tình lọt vào mắt hoàng đế, chuyện tiếp theo không kể cũng biết. Sau này, khi Phương Lan đã thành một trong tứ phi, người ta vẫn thường ca tụng "sự tích" năm đó, nịnh nọt bảo rằng Lan phi có số phú quý, giữa vạn người lay động lòng vua. Họ đều quên rằng, chuyện tình yêu lãng mạn truyền kì kia còn có một người tên là Phương Mẫn - Phương tiệp dư của ta.
BẠN ĐANG ĐỌC
PHÙ DUNG TRÌ - Hoa Ban
Fiksi UmumTác giả : Hoa Ban Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn, tình kiếp, sủng, HE Tình trạng : Hoàn Nguồn: http://hoabanland.wordpress.com Một linh hồn ngụ trong sen đã khiến hoàng đế say lòng. Linh hồn kia cuối cùng cũng đầu thai làm người. Chuyện kiếp trước nh...