10.Phần IV Chương 2:Biết dụng lòng người

458 18 1
                                    

Phần 4: Hòa An Vương kể chuyện

Chương 2: Biết dụng lòng người

"Ngựa phi đường xa, lưng chóng mỏi
Vòm trời thành đô cao ròi rọi
Nỗi lòng hồi hương ta khó nói
Chữ Quốc chữ Gia thấy bồi hồi..."
[Trích "Thượng kinh kí sự" của Chu Lạc Trinh, năm Thái Minh thứ nhất]

Hai mươi năm không phải là dài. Nó không đủ để núi thêm cao hay trời thêm rộng. Nó không đủ để Khương La thống nhất thiên hạ, cũng không đủ để bất cứ ai thôn tính Khương La. Nhưng 20 năm đó đủ lâu khiến tóc xanh bạc trắng, lòng người mỏi mòn, hoàng triều đổi chủ...

Nay ta trở lại đất này, thấy tâm thanh thản, thấy lòng nhẹ nhàng, chẳng qua từ lâu đã không còn tham, không còn cầu, không còn tranh... Đi vài ngày bỗng nhớ Sa Đà, ngủ trong khách điếm tự nhiên hoài niệm một cái ôm ấm áp, sáng nay trời mưa rả rích, chân ta bỗng lười biếng lên đường...

- Vương gia, ngài không ngủ ngon sao? Chắc là giường ở đây không tốt như vương phủ?

Tên ám vệ nhìn quầng thâm dưới mắt ta mà nói, sao nghe giọng điệu này có ý châm chọc vậy nhỉ? Đồng hành mấy ngày, ta cảm thấy cái tên này là ám vệ kiêu ngạo nhất mình từng biết, kiểu ăn nói hai ba tầng nghĩa không phải ai cũng làm được.

- Giường quả là hơi cứng nhưng cũng không tới mức khó ngủ. Chẳng qua ta bị đánh thức vài lần, khách điếm này chuột nhiều quá. Đêm hôm khuya khoắt cứ lén lút ngoài cửa phòng, chút cha chút chít...

Ta hài lòng nhìn bộ mặt ăn ớt của hắn, muốn đùa với bổn vương? Ngươi vẫn còn non lắm!

Ròng rã bốn ngày trời cũng thấy được cổng thành phía trước. Khắp nơi là cờ tang rũ xuống, cảnh vật đìu hiu. Ám vệ nói khẽ sau lưng:

- Vương gia, chúng ta dịch dung lẻn vào thành đi!

Ta hiểu ý hắn, bởi vì có một tốp thiết kỵ quân đang dàn hàng kiểm tra người ra vào thành. Áo giáp bạch kim, mũ sắt treo lông đà điểu, giày đinh ba vạch đỏ,... Đây không phải thiết kỵ ở biên ải Bình Thành sao? Ta híp mắt trông ra xa, lòng không khỏi thở dài:

- Xem ra Ôn Chính muốn ngai vàng đến điên rồi...

Thời buổi loạn lạc khó nói, cái gì cũng xảy ra chớp nhoáng không lường được. Chỉ mới 4 ngày mà tình hình kinh thành lại loạn tới mức này, Ôn Chính chen chân chẳng khác nào quấy cho vũng bùn sình ương thêm.

Phải công nhận tài dịch dung của ám vệ rất cao thâm. Ta đóng vai ông già dẫn theo đứa con trai từ trên núi xuống, đem áo lông thú vào kinh thành đổi lấy tiền. Thiết kỵ quân cò kè hết xét tới khám, hỏi đông hỏi tây mãi cho tới khi "con trai" ta nhét mấy tờ bạc mới chịu cho qua. Ta không nghĩ thiết kỵ quân của Ôn Chính nổi tiếng gần xa là kỉ luật chặt chẽ lại hành xử thế này. Bởi thế mới nói, cái gì tồn tại quá lâu thì dễ biến chất.

- Phụ thân, chúng ta nghỉ tạm ở khách điếm một ngày, chờ trong nhà báo tin thì mới quay về...

Ám vệ này diễn trò tới nghiện rồi, ta cũng mặc kệ, theo hắn đi vào quán trọ. Chờ hết nửa ngày, đến tận khuya mới thấy con dơi đen quay vào khe cửa, đậu trên sà nhà. À à, bạn nhỏ truyền tin đến rồi, nhưng mà... Mày là dơi sao?

PHÙ DUNG TRÌ - Hoa BanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ