Phần XI: Lỡ nhau một kiếp
Chương 4: Lưu Hải kể chuyện
Hôm nay Ngũ hoàng tử và Thất hoàng tử chơi trò đánh trận. Ta vẫn đóng vai con chiến mã như mọi khi. Có điều gần đây Ngũ hoàng tử phát phì, ta thực sự không chịu nổi trọng lượng của ngài, bò được một lúc thì tay chân run rẩy không giữ cân bằng được. Ta tên là Lưu Hải - tiểu thái giám ở Đạm Sơn cung.
Trò chơi của các vị hoàng tử rất phong phú, xét cho cùng chỉ có hai loại. Một loại là đem thú nuôi ra hành hạ, loại thứ hai là ngược đãi kẻ nô tài như ta. Hôm trước bị đứng đội táo cho Ngũ hoàng tử phóng tiêu, ta quá sợ hãi mà tè ướt cái quần. Bọn họ xúm lại đá vào háng ta rồi ôm bụng cười khùng khục. Tối về ta lén ôm quần bẩn đi ra ngoài giặt. May là ta mới mười tuổi, dáng người nhỏ bé nên không bị để ý. Quần dính nước tiểu, còn dính cả dấu giày của bọn họ, ta buộc lòng đến phòng giặt một chuyến. Đêm cuối thu se lạnh, ta khom lưng nhúng quần vào hồ nước tẩy. Thành hồ bị ẩm ướt quanh năm nên có lớp rêu mỏng, ta chỉ lo chồm người giặt giũ không chú ý, thế là ngã xuống. Trời sinh ta rất sợ nước, lại không biết bơi. Nửa đêm phòng giặt tối thui, không ai đốt đèn. Ta thoi thóp trong hồ nước đen sì, thầm nghĩ mình sắp chết rồi.
Ngay lúc đó có một đốm sáng lờ mờ đi tới, rồi giọng nữ nhân cất lên như âm thanh hy vọng huyền dịu nhất nhân thế:
- Ai đó?
- C... Cứu... Cứu mạng...!!!
Ta được người nọ lôi lên từ hồ tẩy, đầu cổ ướt đẫm, cả người bốc mùi hôi thối. Dưới ánh sáng mơ hồ của ngọn đèn lồng, ta nhìn thấy nàng là một nữ nhân không còn trẻ, nét mặt rất hiền từ.
- Cháu có sao không? Có cần tìm đại phu không?
- Dạ... Không, không sao...
Ta nào dám tìm đại phu, chữa bệnh cũng tốn tiền mà. Vả lại nếu Trương mama biết ta đổ bệnh bà ấy sẽ không cho ta hầu hạ Ngũ hoàng tử nữa, sẽ tống ta vào hậu viện làm việc nặng. Ta không muốn gánh nước chẻ củi mỗi ngày! Ân nhân của ta họ Hà, dì Hà là cung nữ làm việc ở phòng giặt. Hôm đó dì cho ta mượn bộ quần áo sạch, còn giúp ta giặt đồ bẩn, bảo ta về ngủ sớm ngày mai đến lấy. Hôm sau ta đi tìm dì ấy, nhận quần áo về, còn nhận được ít thuốc cảm sốt phòng thân. Chưa có ai đối tốt với ta như vậy, quen bị đánh chửi nên ta cảm thấy dì Hà như Bồ Tát sống, thầm hứa với lòng phải báo đáp ân tình này.
Vài tháng sau dì được làm mama ở nội viện. Có quyền có chức hơn, dì vẫn đối với ta quan tâm như cũ, thỉnh thoảng lén cho ta ít bạc, ít thức ăn ngon, dạy ta đạo lý sinh tồn trong hoàng cung. Dì Hà thấy ta ngoan ngoãn vâng lời nên nói đùa: "Hay là cháu làm con dì đi!" Ta không suy nghĩ gì gật đầu ngay, ta xem dì như mẹ từ lâu rồi!
Từ đó ta có mẹ nuôi.
Rồi năm ấy mẹ nuôi có chủ tử mới, là một vị Tiệp dư họ Phương không có thanh thế gì. Từ ngày mẹ chuyển đến cung Cần Du ta ít liên lạc hơn. Hiện tại ta là thái giám của Ngũ hoàng tử, nếu quan hệ quá thân sẽ bị nghi ngờ. Phương tiệp dư là một chủ tử tốt nhưng không có quyền thế, may là nàng ta sinh được Bát hoàng tử. Mẹ Hà làm mama đỡ đầu, từ đó ít quan tâm đến ta hơn. Ta vẫn hiếu thuận với mẹ như trước, nếu có tin tức gì quan trọng sẽ báo cho mẹ chuẩn bị, tránh gặp tai bay vạ gió. Bát hoàng tử dần lớn, là một cậu bé dễ thương, hiền hiền, hơi khờ một chút. Những khi có cơ hội ta sẽ tìm cậu ấy chơi, hầu hạ Bát hoàng tử dễ chịu hơn Ngũ hoàng tử nhiều, giá như ta cũng làm nô tài ở cung Cần Du thì hay quá!
BẠN ĐANG ĐỌC
PHÙ DUNG TRÌ - Hoa Ban
General FictionTác giả : Hoa Ban Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn, tình kiếp, sủng, HE Tình trạng : Hoàn Nguồn: http://hoabanland.wordpress.com Một linh hồn ngụ trong sen đã khiến hoàng đế say lòng. Linh hồn kia cuối cùng cũng đầu thai làm người. Chuyện kiếp trước nh...