Chương 78: Người Đến Là Ai?

16 0 0
                                    

Tuy người này trước kia cũng từng đe dọa mình nhưng không làm cho bà đỡ cảm thấy sợ hãi như lúc này, hắn lúc này y chang La Sát đi ra từ Diêm La điện, toàn thân khắc nghiệt, lạnh lùng làm người ta phải quỳ xin tha thứ.

Thu Địch Phỉ nhìn bà đỡ bị dọa sợ, có chút không đành lòng, đi đến bên hai người, dùng sức giật hai tay Tấn Hoa ra "Tấn Hoa, ngươi yên lặng nghe nàng nói đã, ngươi cứ giật nàng như vậy thì sao mà nói chuyện được !" lại quay sang nhìn bà đỡ nói "Bà bà, mau nói hết những chuyện ngươi biết ra đi."

Bà đỡ kinh sợ không thôi, run rẩy liên tục mà nói: "Những lời này, không chỉ Lăng quốc bên kia nói như vậy, Mẫn quốc bên kia cũng đều nói như vậy! Không chỉ ta biết rõ, mà người trong thiên hạ toàn bộ đều biết nha. Ta nghe người ta bàn tán trên chợ, nói lại không sai một từ, nếu ta mà nói hưu nói vượn thì cả thiên hạ này cũng nói hưu nói vượn ah!"

Tấn Hoa nghe xong lời bà đỡ thì cả người suy sụp uể oải, Thu Địch Phỉ khoát tay ý bảo bà đỡ lui ra ngoài, dìu Tấn Hoa đến bên ghế ngồi xuống.

Tấn Hoa cười khổ thì thào nói "Khắp thiên hạ đều nói như vậy thì việc này không còn là bí mật nữa, thì ra đúng là như vậy. Ta bất quá chỉ mới rời đi hơn một tháng mà thôi, trong hoàng cung đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi. Hay rồi. Liên gia của ta đã mất, người thân duy nhất của ta cũng không còn" bật cười thành tiếng, lại tiếp tục lầu bầu "Ấn Thương đi rồi, hoàng huynh cũng đi cùng hắn rồi, Ấn Doanh cũng không còn, tất cả mọi người đều đã rời đi, Tiểu Bảo, ngươi cũng sắp rời khỏi ta...Thiên hạ to lớn vậy chỉ còn lại cô độc một mình ta!"

Thu Địch Phỉ nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi, cuộc đời vô thường, một Lăng vương gia cao cao tại tthượng được nhiều người hâm mộ, muốn gió được gió muốn mưa được mưa chỉ trong chớp mắt đã trở thành kẻ nước mất nhà tan, cô độc một mình.

Thu Địch Phỉ ôn nhu an ủi " Tấn Hoa...chốc đầu ca ca, ngươi...còn có...một đứa con nuôi!" nàng vốn định nói "ngươi còn có ta, ta sẽ là thân muội muội của ngươi" nhưng lời vừa nói ra lại thu lại, sợ làm hắn thêm đau lòng.

Tấn Hoa cười khổ, sắc mặt trắng bệch, quay đầu nhìn Thu Địch Phỉ, ôn nhu nói "Hoàng huynh nhất định sẽ oán ta, hắn vốn muốn bắt ngươi để uy hiếp Mộ Thiên Sơn, là ta chủ động nói hắn để ta đi làm, ta đã đáp ứng hắn nhưng lại không thực sự muốn bắt ngươi làm con tin. Tiểu Bảo, ngươi cũng biết, ta không nỡ, nhưng nếu ta không làm thì hắn sẽ sai người khác, ta sợ người ta sẽ làm tổn thương ngươi, cho nên ta mới tự mình động thủ, đưa ngươi rời khỏi Thiên Khuyết cung, giấu ở nơi này."

"Ta vốn định mang theo ngươi, trốn đi, cùng nhau ẩn cư nhưng mà ngươi không muốn theo ta, trong lòng ngươi trước sau gì vẫn nhớ tới Mộ Thiên Sơn, lẽ ra ta nên sớm dứt khoát, hoặc là mang ngươi đến hoàng cung hoặc là mang ngươi về Thiên Khuyết cung."

"Có thể ta không nỡ, ta thật muốn ở chung thêm với ngươi, nghĩ thầm cứ kéo dài như vậy nhưng không ngờ cuối cùng ta không giữ được ngươi, nhà cũng không còn. Trong lúc hoàng huynh cần ta cùng hắn kề vai sát cánh chiến đấu thì ta lại không có bên cạnh hắn, ta lại trầm mê trong chuyện tình yêu không thuộc về mình. Ta...ta là tội nhân của Lăng quốc!"

Thu Địch Phỉ cảm thấy trong lòng quặn đau.

Thì ra là thế, hắn đến bắt nàng chẳng qua vì không muốn để người khác ra tay, sợ nàng bị tổn thương, thì ra hắn dùng phương thức của mình, hết sức bảo hộ nàng cũng vì thế mà hắn đã bỏ lỡ nhiều như vậy, đã mất đi cả người thân và quốc gia.

Thu Địch Phỉ nhìn Tấn Hoa, không nói nên lời.

Dù nói cái gì cũng không đủ để giúp hắn giảm bớt đau đớn, bi thương trong lòng. Dù nói cái gì thì cũng không có hiệu quả. Nàng bất quá chỉ cho hắn mấy cái bánh bao thịt thôi, hắn lại vì nàng mà trầm luân, nàng thiếu hắn nhiều như vậy, đời này không thể trả được đành phải hẹn lại kiếp sau thôi.

Thu Địch Phỉ và Tấn Hoa tiếp tục ở lại trong căn nhà gỗ thêm hai ngày, trong hai ngày này, Tấn Hoa không nói một câu, chỉ khi ôm tiểu hài tử vào lòng, nhìn khuôn mặt phấn nộn đáng yêu đang mỉm cười với mình thì khóe miệng hắn mới thoáng động đậy.

Thu Địch Phỉ yên tĩnh cùng hắn.

Sáng sớm ngày thứ ba, đang lúc nàng cho rằng lại trải qua trong trầm mặc thì Tấn Hoa lại nói với nàng "Tiểu Bảo, thu thập hành lý đi, ta đưa ngươi về Thiên Khuyết cung."

Thu Địch Phỉ vừa mừng vừa sợ vừa lo, nàng cuối cùng cũng được về nhà nhưng còn hắn thì sao?

Như hiểu rõ tâm tư của nàng, Tấn Hoa nói "Có một số việc, chỉ một bên đơn phương tình nguyện là không thể, ngươi cứ đi đi, đừng lo cho ta cũng đừng khổ sở vì ta. Nếu ta còn có thể sống, sau này mỗi năm vào ngày này hãy nhớ đến ta, lặng lẽ gọi tên ta là được rồi. Nếu như ta mất thì hướng Lăng quốc rãi cho ta một chén rượu."

Thu Địch Phỉ đau lòng không thôi, nước mắt rơi càng nhiều, ướt đẫm cả khuôn mặt.

Buồn rầu hỏi "Tấn Hoa, ngươi nhất định phải đi báo thù sao? Không thể...không thể..." thanh âm nghẹn ngào.

Không thể thì đã sao?

Nhưng mà cũng không thể xem như không có gì, là thù nhà nợ nước, sao có thể cứ vậy cho qua?

Tấn Hoa cười cười, trong tươi cười lại có sự kiên định và đau xót.

Nhẹ nhàng nói "Đi thôi!" nói xong dẫn đầu đi ra khỏi nhà gỗ.

Thu Địch Phỉ lau đi nước mắt trên mặt, bồng hài tử còn ngủ say đi theo.

Nhưng vừa ra tới cửa, còn chưa kịp bước chân ra ngoài đã nghe Tấn Hoa la lớn "Nàng chỉ là bà đỡ cũng đã dẫn đường cho các ngươi, thả nàng ra, người các ngươi muốn tìm là ta!"

Thu Địch Phỉ cả kinh dừng bước, hai tay lặng lẽ ôm chặt hài tử, nín thở tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Một thanh âm lạnh lùng vang lên "Bà đỡ này vốn cũng không phải người ta muốn tìm, thả nàng cũng không sao" thanh âm dừng lại một chút rồi lại tiếp tục "Mà người ta muốn tìm cũng không phải là ngươi."

Thu Địch Phỉ nghe thanh âm lạnh lùng, không khỏi có chút sợ sệt.

Thanh âm lạnh lùng như vậy nghe rất quen, chẳng lẽ là hắn ư.

[ST - Hoàn] Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm TuýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ