23.

36 2 0
                                    

Kim TaeHuyng nghẹn họng không nói được lời nào, thấy anh cuối cùng cũng động đũa, Son SeungWan cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Vậy thì anh ăn trước đi, tôi xuống lầu mua một số vật dụng cần thiết hàng ngày."

Cô cũng không mong đợi Kim TaeHuyng có thể đáp lại cái gì, cởi tạp dề và đi cầm điện thoại di động đi ra ngoài.

Siêu thị trong khu dân cư không lớn, có đầy đủ đồ dùng cần thiết, Son SeungWan tuỳ tiện lấy thứ gì đó ra kiểm tra giá cả, đắt hơn siêu thị bên ngoài gấp đôi.

Xì.

Cô đi thẳng đến khu hóa mỹ phẩm. Siêu thị này không có loại sữa tắm cùng nhãn hiệu mà Son SeungWan đã dùng trước đây, sau khi quét qua các kệ hàng, cô nhìn thấy loại sữa tắm mà Kim TaeHuyng dùng.

Như vậy có thể thấy rằng Kim TaeHuyng có lẽ cũng đã mua nó trong siêu thị này, não bộ hiện lên cảnh tượng Kim TaeHuyng đi đến siêu thị, Son SeungWan ma xui quỷ khiến lấy một chai cùng loại với Kim TaeHuyng và bỏ vào xe đẩy.

Cân nhắc đến những tình huống khác, cô lại lấy một số sản phẩm của nữ giới, sau đó đi đến khu vực rau quả, chọn một số loại rau - không còn thứ gì trong tủ lạnh.

Sau cùng đi ngang qua kệ đồ ăn nhẹ, Son SeungWan đảo mắt qua, ánh mắt lộ ra vẻ đấu tranh, cuối cùng, chống lại sự cám dỗ của đồ ăn nhẹ, trong sẽ đẩy đã có mấy túi lớn.

Khi đang xếp hàng để thanh toán, đột nhiên nhận được tin nhắn của Kim TaeHuyng: [Hết sữa chua rồi.】

Son SeungWan ý thức đọc hiểu trong đó, gõ vào màn hình: [Anh uống nhãn hiệu nào?】

Sau một giây một bức hình được gởi đến, một nhãn hiệu sữa chua nào đó.

Son SeungWan chỉ đành rời khỏi quầy thu ngân, nhận lệnh đẩy chiếc xe vào lại, chọn hai hộp sữa chua.

Khi thanh toán, cô cảm thấy thật lo lắng.

Không phải lo lắng về vấn đề tiền bạc, mà là cô chỉ có hai tay, làm sao có thể cầm nhiều thứ như vậy.

Ngay cả nhân viên thu ngân cũng nhìn ra vẻ khó xử của cô, tốt bụng nói: "Sao cô không gọi điện thoại để người nhà xuống xách giúp?"

Nhân viên thu ngân vừa nói vừa dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Son SeungWan, cảm thấy người này rất quen. Nhưng mà làm thu ngân ở khu chung cư này, đã thấy qua quá nhiều người quen mắt.

"Không cần đâu." Son SeungWan suy nghĩ một chút, "Có dây không?"

Nhân viên thu ngân lắc đầu.

"Vậy thì cho tôi một cái túi rỗng."

Son SeungWan xé chiếc túi rỗng và quấn nó thành một sợi dây, xâu hai hộp sữa chua lại với nhau và mang nó, tay trái lại là một chiếc túi lớn, di chuyển ra ngoài một cách khó khăn.

"Đó không phải là Son SeungWan sao?" Vừa đi ra khỏi siêu thị, liền nghe thấy phía sau có một giọng nói truyền đến.

"Cô ấy cũng sống trong khu dân cư này sao?"

"Thực sự là cô ấy."

"Tôi vừa nhìn thấy rồi, khuôn mặt trong sáng, làn da vừa trắng vừa mịn màng. Người thật trông đẹp hơn trên mạng rất nhiều."

Còn có người chụp ảnh, Son SeungWan không nói nên lời, đột nhiên quay lại: "Tôi không xách nổi nữa, có thể giúp tôi cầm một chút được không?"

Người đang bàn tán và chụp ảnh là một nam một nữ, dường như không ngờ rằng Son SeungWan sẽ quay lại và nói chuyện với bọn họ một cách hào phóng như vậy, hai người nhìn nhau rồi lại nhìn vào chiếc túi trong tay của Son SeungWan, cũng không biết trong đầu nghĩ cái gì, lôi tay chạy rồi.

Son SeungWan: "..."

Điều khiến cô càng không ngờ tới là khi cô xách đồ vào thang máy và có thể đặt xuống rồi, tới lầu, vừa định bước ra khỏi thang máy thì nghe thấy một giọng nữ, có chút quen thuộc.

Khu chung cư này là hệ thống một hộ một tầng, nhà của Kim TaeHuyng ở tầng mười tám, vừa ra khỏi thang máy liền nghe một giọng nữ xuất hiện ở tầng mười tám sao?

"... Tôi vừa chuyển đến vào trưa nay. Tôi nghe nhà sản xuất Do nói rằng hình như anh đang sống ở đây. Không kìm được hỏi về anh. Thật không ngờ anh lại sống ở tầng dưới. Sau này chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau rồi. "

Giọng điệu quen thuộc, phán đoán là người quen, Son SeungWan không dám ra ngoài, chỉ đành tiếp tục ở trong thang máy, ngón tay ấn giữ vào nút mở thang máy.

"Đây là bánh bao mà tôi tuỳ tiện làm vào buổi trưa. Anh có thể ăn thử."

"Cảm ơn, cô gói bánh rất đẹp," Kim TaeHuyng giọng nói trầm thấp không có chút cảm xúc nào, "Nhưng tôi không ăn bánh bao."

Son SeungWan trong đầu tự động hiện lên Kim TaeHuyng mặt không biểu cảm nói "Tôi không ăn bánh bao", lúc này cuối cùng cô cũng lục ra được giọng nữ quen thuộc từ trong hồi ức của mình.

――Ảnh hậu Lim JuKyung.

Một nữ diễn viên mới nổi, lần trước gặp nhau trong bữa ăn, cô ta là người đầu tiên đề cập đến Son SeungWan, sau đó suýt chút nữa phát hiện ra mình.

"Thật không ngờ, anh cũng là người kén ăn." Lim JuKyung vẻ mặt tự nhiên thu tay lại và nói đùa, "Tôi cho rằng một người đàn ông như anh sẽ không kén ăn chứ."

"Sau này sẽ là hàng xóm rồi. Chuyện liên quan đến kịch bản cũng thuận tiện thảo luận hơn nhiều... A, tôi còn hầm canh trong nhà, tôi về trước đây."

Tiếng bước chân dần đến gần, Son SeungWan nhả nút và thang máy đóng lại. Có cầu thang bộ bên cạnh, khoảng cách một tầng không đến mức phải chờ thang máy.

Cố ý đợi vài giây, Son SeungWan mới nhấn nút, ngay khi cửa thang máy vừa mở ra, bóng người cao to thẳng tắp đứng trước mặt, mặc quần áo ở nhà, hai tay đút vào túi, lặng lẽ nhìn cô.

Son SeungWan rùng mình, ngay lập tức choáng váng.

Cho đến khi người đàn ông chân dài bước tới, cúi người xách hai hộp sữa chua lên một cách dễ dàng, xoay người đi ra khỏi thang máy.

Cô thấp thỏm đi theo vào nhà, làm sao Kim TaeHuyng biết được mình đang ở trong thang máy chứ? Là cố tình đợi ở đó, hay là trùng hợp?

Trên bàn ăn, Kim TaeHuyng đã ăn hai phần ba số mì hỗn hợp mà cô đã làm - khi làm xong, cô đã đặc biệt nếm thử, mùi vị không tồi.

Cô có chút an tâm.

Kim TaeHuyng không quan tâm đến cô, trực mở hộp sữa chua và lấy một lọ sữa chua ra, vừa uống vừa cho phần sữa chua còn lại vào tủ lạnh. Son SeungWan chủ động bắt chuyện, cất rau vào tủ lạnh.

"Tôi không biết anh thích ăn cái gì, nên tuỳ tiện mua một ít."

Kim TaeHuyng dừng động tác, liếc mắt nhìn cô: "Tôi hiện tại không muốn nghe thấy hai chữ tuỳ tiện."

Son SeungWan: "..."

Không phải là anh đã nói trước sao!

Kim TaeHuyng tiện tay ném một chai sữa chua cho cô: "Mọi thứ ở khu vực chung trong nhà em đều có thể dùng. Không cần phải có biểu hiện như thể em dùng rồi thì tôi sẽ tìm em tính sổ. Tôi không ra tay với phụ nữ."

Son SeungWan: "Ừ."

"Khu vực hoạt động trong nhà của tôi là ở tầng 2. Đó là khu vực riêng tư của tôi..."

"Anh yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không lên tầng hai." Son SeungWan giơ tay thề.

Kim TaeHuyng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, như thể đang phán đoán thật giả trong lời nói của cô.

"Tôi thề với nhân cách của mình." Dưới cái nhìn như vậy, Son SeungWan phải bổ sung thêm một câu.

Kim TaeHuyng không tỏ rõ ý kiến, uống hết sữa chua và đi lên lầu.

Tầng hai là khu riêng tư của Kim TaeHuyng, anh trở lại tầng hai, tức là lầu một bây giờ chính là lãnh địa của mình.

Son SeungWan liếc nhìn lầu hai, chắc chắn rằng Kim TaeHuyng sẽ không đi xuống, bật người tại chỗ rồi ngồi xem TV trên sô pha, khoảng nửa giờ sau, cửa bị gõ, Lee Jeno bước vào.

"Cô Son."

Theo sau Lee Jeno là hai công nhân mặc đồng phục đi vào, bọn họ mang theo một chiếc giường gấp.

Son SeungWan vội vàng bỏ túi đồ ăn nhẹ xuống ghế sô pha, Lee Jeno liếc nhìn TV, trên TV là một bộ phim truyền hình về mẹ chồng nàng dâu, còn trong phim nữ phụ hung ác đang đánh nữ chính, chính là Son SeungWan đóng.

Cậu ấy khóe mắt giật giật nói: "Cô tiếp tục xem đi, đừng để ý tới chúng tôi."

Các công nhân trước tiên đặt giường gấp xuống, Lee Jeno dẫn bọn họ vào căn phòng nhỏ, lần lượt dọn những thứ đồ lớn trong căn phòng nhỏ ra.

Bận rộn hơn một tiếng đồng hồ, Son SeungWan lại xem được ba tập phim, Lee Jeno cầm điện thoại di động cho cô xem ba bức ảnh, đó là hình ảnh chăn ga gối đệm, để cô ấy chọn màu.

Ba màu đen, trắng và xám.

Son SeungWan xem đi xem lại mấy lần, cuối cùng ngẩng đầu lên: "Còn có màu khác không?"

Lee Jeno nhìn cô nói: "... cô đợi một lát."

Một lúc sau, cậu ấy lại cho Son SeungWan xem những bức hình khác, lần này không chỉ có nhiều màu sắc hơn mà còn có cả hoa văn nữa, Son SeungWan chọn một con vịt nhỏ màu vàng.

Lee Jeno gọi điện thoại.

Khi các công nhân sắp xếp xong căn phòng nhỏ và rời đi, Jung SeYeon xách một chiếc túi lớn đến: Bên trong là bộ chăn con vịt nhỏ màu vàng mà Son SeungWan muốn.

Diện tích căn phòng nhỏ chỉ vỏn vẹn hơn 20m2, những đồ dùng lớn được dọn ra, còn lại những vật dụng nhỏ được sắp xếp ngăn nắp. Lee Jeno còn chuẩn bị hai cái bình, một cái đặt trên bệ cửa sổ, một cái đặt trên bàn làm việc nhỏ, tổng thể đơn giản mà bình thường.

Một phòng ngủ đã được sắp xếp xong trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ.

"Cô Son, tôi giúp cô dọn giường." Lee Jeno bắt đầu xắn tay áo.

"Không cần đâu, việc này tôi tự làm là được rồi." Son SeungWan cảm thấy có chút xấu hổ.

Lúc này có tiếng bước chân từ trên lầu truyền đến, Kim TaeHuyng đi xuống lầu rồi.

"Anh TaeHuyng." Lee Jeno nói với Kim TaeHuyng người đang đứng ở ngoài cửa, "sắp xếp gần xong rồi."

"Ừ." Kim TaeHuyng liếc nhìn một lượt, "Vất vả rồi, về đi."

Lee Jeno và Jung SeYeon rời đi, Son SeungWan phát hiện Kim TaeHuyng đã vào phòng tắm, không dám nhìn thêm, lỡ như Kim TaeHuyng cho rằng cô muốn nhìn trộm thì sao?

Cô mở vật dụng trên giường ra và trải nó một cách nhanh chóng.

Khi đang trải ga giường, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một câu: Cô đây có coi như là đang sống chung với Kim TaeHuyng không?

Không không không, nhiều nhất là giống như "thuê chung" mà thôi.

Các công nhân có thể đến chuyển đồ và dọn dẹp phòng lúc này, chắc chắn là ý của Kim TaeHuyng, Son SeungWan quyết định sau này có cơ hội thì nấu ăn cho Kim TaeHuyng.

Đợi cô trải xong con vịt nhỏ màu vàng, kéo va li vào phòng ngủ nhỏ, nhìn xung quanh chỉ thiếu một cái tủ, vậy thì sẽ hoàn mỹ rồi.

Cô quyết định đặt một cái trên mạng.

Bên ngoài có tiếng nói truyền đến, Son SeungWan vội vàng chạy ra, nhìn thấy Kim TaeHuyng đi lên lầu, nhiệt tình nói: "Chúc ngủ ngon, Anh Kim."

Kim TaeHuyng thân thể hơi khựng lại, quay đầu nhìn cô, im lặng vài giây rồi nói: "Ngủ ngon."

Qua một đêm, ngày hôm sau Son SeungWan từ trong chăn vịt màu vàng bước ra dụi mắt nhìn thời gian, đã là chín giờ rưỡi rồi!

Cô chạy ra khỏi phòng, chỉ nhìn thoáng qua thì biết Kim TaeHuyng đã đi rồi, trên bàn còn có một bữa sáng chưa mở, hình như là Lee Jeno mang đến cho Kim TaeHuyng, nhân tiện cũng mang cho cô một phần.

Son SeungWan vừa ăn sáng vừa gửi tin nhắn Kakaotalk cảm ơn Lee Jeno.

Lee Jeno đáp: [Là Anh Kim bảo tôi mang cho cô. 】

Son SeungWan ngại gửi tin nhắn lại cho Kim TaeHuyng.

Trong ba ngày tiếp theo, Son SeungWan không nhận được cuộc gọi từ phía HanKang, điều này buộc cô phải chấm dứt hợp đồng với QUEEN một cách kiên quyết hơn.

Cô đã đến công ty hai lần rồi, Ryu HyungJin tìm mọi cách để không đồng ý chấm dứt hợp đồng, còn đe dọa cô, Son SeungWan bức xúc và tìm đến vị Luật sư Wang Johnny kia, thông qua anh chồng hờ của cô.

Cô không biết vị này chính là luật sư ly hôn đã đến Nine One Hannam tìm cô để ký tên lần trước, đối phương cũng không nhắc đến chuyện này, rất công thức hoá tuyên bố rằng chuyện này cứ giao cho anh ta giải quyết là được.

Son SeungWan biết rằng đây đều là công lao của Kim TaeHuyng, vì vậy sau khi lắp ráp tủ quần áo được giao đến xong, cô mặc tạp dề và lên kế hoạch thể hiện tài nghệ nấu ăn thực sự của mình.

Vì vậy, khi Kim TaeHuyng về đến nhà vào lúc chín giờ tối, Son SeungWan chạy cộc cộc cộc qua: "Mệt rồi phải không? Tôi đã làm mấy món ăn rất đặc biệt, anh đến nếm thử xem?"

Kim TaeHuyng tay cởi cúc áo liền cứng đờ lại, nở nụ cười chào hỏi Son SeungWan, ánh mắt khẽ động, rơi vào tạp dề trước trên người cô, với tóc rối bù sau đầu, cố định tóc hình như là đũa. Bỗng chốc hiện lên một cảnh... người vợ ở nhà làm cơm xong và đợi chồng trở về.

Hô hấp của anh nhất thời có chút rối loạn, Son SeungWan đương nhiên không để ý, thấy anh im lặng, cô mở tấm lưới che trên bàn ăn ra để lộ ra sáu món ăn tinh xảo đẹp mắt.

Đẹp nhất là món súp bí ngô, dùng nguyên một quả bí ngô làm thành, bên ngoài có chạm trổ một bức tranh, hai bên còn dùng hai con thỏ nhỏ bằng củ cà rốt để trang trí.

Gần như là một tác phẩm nghệ thuật.

Kim TaeHuyng trong đáy mắt loé lên một tia kinh ngạc.

Những thứ trên bàn này rất khác so với cái "tuỳ tiện" lần trước, và lần trước trước nữa là mì trứng cà chua.

"E... em làm sao?" Ánh mắt Kim TaeHuyng có chút trầm xuống.

"Vâng, đúng vậy." Son SeungWan có chút chột dạ. Nguyên chủ đương nhiên sẽ không thể làm những món này. Nấu ăn khắc hoa là một trong những kỹ năng của cô. Cô xoắn váy và nói một cách tự nhiên nhất có thể, "Tôi xem các hướng dẫn trên Internet, thử làm một chút. Lúc bắt đầu khá khó, nhưng mà thử một lúc, sau khi lên tay cũng không tồi. "

Kim TaeHuyng không nói gì.

"Hôm nay tôi đã ký đơn huỷ hợp đồng xong rồi." Son SeungWan bị anh nhìn đến mức da đầu có chút tê dại, vội vàng bổ sung thêm một câu, "Nhân tiện, ăn mừng một chút."

Kim TaeHuyng cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, định nói chuyện thì điện thoại di động của Son SeungWan đột nhiên đổ chuông, cô cầm lên xem, là một số lạ--

"Xin chào Cô Son, tôi là Im Jaepil trợ lý của Đạo diễn Han, ngày mai cô có thời gian không?"

Son SeungWan: "!!!"

Cô gần như theo phản xạ có điều kiện che ống nghe, hưng phấn nói với Kim TaeHuyng: "Trợ lý của Đạo diễn Han gọi điện cho tôi!"

Kim TaeHuyng hơi chuyển động lông mày.

Một giây tiếp theo, đồng tử của anh đột nhiên co rút lại, người đang hưng phấn trước mặt biến mất, điện thoại từ giữa không trung rơi xuống, Kim TaeHuyng theo bản năng giơ tay bắt lấy điện thoại.

"Cô Son?"

Trên bàn ăn yên tĩnh vang lên tiếng "két" khe khẽ.

WENV - Cùng Ngày Ly Hôn Với Lão Đại Tôi Biến NhỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ