49.

30 2 0
                                    

Trong lòng Son SeungWan đang so sánh hậu quả của việc đi ăn cùng với nam chính và nữ chính bị chụp được:

Bị chụp được khi ăn cơm với nữ chính nhiều nhất chỉ thể hiện được trong đoàn phim có mối quan hệ tốt. Nếu đi ăn cơm với Kim TaeHuyng bị chụp được...

Nghĩ đến tên mình bị treo trên hotsearch cùng với Kim TaeHuyng, cuối cùng Son SeungWan quyết định lựa chọn ăn cơm với nữ chính.

Ở hiện trường Kim TaeHuyng để cho Lee Jeno đi nhìn xem có nhà hàng nào có danh tiếng tương đối tốt không, lúc này điện thoại rung lên một tiếng, là tin nhắn lại của Son SeungWan: [Ăn cơm với anh quá dễ bị chụp được.] phía sau còn có biểu cảm con thỏ quỳ xuống rủ tai.

Ý là: Không, tôi không đi.

Kim TaeHuyng: "..."

"Anh TaeHuyng, nhà hàng Samcheonggak này không tệ." Lee Jeno nói, "Em đặt phòng ở đây nhé?"

"Không cần." Kim TaeHuyng cất điện thoại di động.

Lee Jeno: "?"

Không phải nói là dẫn Cô Son đi ra ngoài ăn sao.

Nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của Kim TaeHuyng, cậu cũng không làm gì khác hơn là đè nghi ngờ xuống đáy lòng.

Lúc trễ một chút, Son SeungWan nhận được tin nhắn của trợ lý Lim JuKyung, nói Lim JuKyung đã đặt một phòng bao Samcheonggak, thời gian là tám giờ.

Son SeungWan tìm kiếm trên mạng một chút, phát hiện Samcheonggak này rất nổi tiếng, trong ví không có nhiều tiền thì không dám vào đây ăn cơm.

Cô sửa soạn một phen, trang điểm nhẹ nhàng, bảy giờ ba mươi cô đến phòng bao. Đến lúc phục vụ dẫn cô đến, Lim JuKyung vẫn chưa đến, phòng bao vô cùng rộng rãi và sang trọng, cô nhìn một cái, rồi kéo ghế ngồi xuống.

Thời gian đã đến tám giờ, Lim JuKyung vẫn chưa đến.

Trái lại trợ lý của cô ta lại gửi tin nhắn giải thích, nói trên đường từ phim trường đến đây bị kẹt xe.

Son SeungWan trả lời lại không sao.

Nhà hàng nổi tiếng đúng là không giống nhau, trong phòng bao không hề thiếu đồ ăn vặt, còn có ti vi nữa. Cô dứt khoát đi đến ghế salon, bật tivi lên xem.

Tám giờ bốn mươi, cuối cùng Lim JuKyung cũng lững thững đến chậm.

"SeungWannie, xin lỗi, để cho cô đợi lâu rồi." Khi nhìn thấy Son SeungWan thoải mái xem tivi, sắc mặt Lim JuKyung cứng đờ lại, sau đó khôi phục lại vẻ đoan trang rộng rãi.

"Chị JuKyung." Son SeungWan cười đứng lên, "Không có chuyện gì, dù sao tôi cũng đang rảnh, xem ti vi rồi chờ chị cũng được, rất vừa vặn."

Lim JuKyung thường tặng đồ ăn cho Son SeungWan, vừa mới bắt đầu cô còn cười híp mắt bày tỏ cảm ơn Cô Lim, Lim JuKyung nói không cần khách khí như vậy, Son SeungWan cũng thuận thế gọi cô ta một tiếng chị JuKyung.

Mỗi lần nghe Son SeungWan kêu mình là chị, Lim JuKyung luôn có cảm giác đối phương đang cố ý, nhưng nhìn nụ cười đúng mực của Son SeungWan, lại cảm thấy chắc do mình đa nghi.

Nếu như Son SeungWan thật sự là một người thông minh, sao có thể ăn nhiều thức ăn do cô ta tặng được chứ.

Dù cho diễn trò cũng không cần phải làm đến trình độ như vậy, nhưng làm cho cô ta tức giận là, Son SeungWan ăn nhiều như vậy, lại không mập một chút nào!

"Ngồi đi, muốn ăn gì thì cứ gọi." Lim JuKyung nói, "Hai ngày nay tôi không đến đoàn phim, nhìn cô lại thấy gầy rồi, cái này không được, cho dù là nữ minh tinh cũng phải yêu quý bản thân, không nên quá liều, tránh cho cả người đều bệnh tật, lớn tuổi mới biết khó chịu."

Cô ta giống như một người chị quan tâm dặn dò.

"Cảm ơn chị JuKyung, vậy tôi sẽ không khách sáo." Son SeungWan gọi một hơi mười món ăn mà cô đã chọn trước.

Trong mắt Lim JuKyung lộ ra sự khinh miệt, quả nhiên là một quỷ nghèo không lên được mặt bàn, toàn thân trên dưới cũng chỉ có gương mặt được xem là ưu điểm.

Nhìn chằm chằm vào gò má trắng nõn trong suốt của Son SeungWan, cố che dấu sự đố kỵ ở trong lòng.

Đúng vậy, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận, Son SeungWan trẻ tuổi hơn cô ta, dù ngày nào cô ta cũng dùng mỹ phẩm dưỡng da đắt nhất, nhưng người gần ba mười tuổi lại vô cùng khác biệt với người chỉ hơn hai mươi tuổi.

Rất nhanh, thức ăn đã được bưng lên, Son SeungWan liếc nhìn một cái, vô cùng ngon mắt. Không tồi, cô thoải mái thong thả ăn từng món. Lim JuKyung tìm cô nhất định là có chuyện, giờ phút này cô chỉ cần đóng vai ăn cơm là được.

"SeungWannie." Lim JuKyung hoàn toàn không động đũa, "Tuy nói đây là chuyện riêng của cô, nhưng được xem là tiền bối của cô, thấy cô xảy ra loại chuyện kia, tôi lo lắng thay cô. Khán giả luôn hà khắc đối với nữ minh tinh, nếu như cô cần giúp đỡ cái gì, cứ việc nói với tôi, có thể giúp được tôi nhất định sẽ giúp."

Son SeungWan ngẩng đầu lên hỏi: "Chuyện gì ạ?"

"Tôi biết cô đau lòng." Giọng nói của Lim JuKyung lại càng thêm ôn nhu, "Nhưng chuyện đã xảy ra, đau lòng cũng không có ích gì. Cả đời người phụ nữ, luôn sẽ gặp được một hai tra nam, chỉ cần xem như một đoạn từng trải đặc biệt trong cuộc đời chúng ta là được, cũng có thể giúp chúng ta nhanh chóng trưởng thành."

Son SeungWan cười một tiếng, cũng không nói gì.

Lim JuKyung uống một ngụm trái cây, âm thầm quan sát Son SeungWan, coi nụ cười của cô là nụ cười che dấu sự đau khổ, cong môi một cái, cô ta tiếp tục nói: "Ở chỗ này tôi quen biết một số người, nếu như cô muốn báo thù Oh NamJoo xả giận thì tôi có thể cho cô phương thức liên lạc của của bọn họ."

Son SeungWan múc cho mình một chén canh, nghe Lim JuKyung nói, không biết còn tưởng rằng các cô là bạn thân nữa chứ.

Cô mơ hồ nói hai câu: "Cảm ơn chị JuKyung, nhưng mà... quá khứ cứ để quá khứ trôi qua đi."

"Aiz." Lim JuKyung thở dài nói, "Cô đó, chính là quá trẻ tuổi, tính cách quá mềm yếu mới có thể dễ dàng chịu thiệt như vậy."

"Đúng rồi." Cô ta như nhớ được cái gì đó, sắc mặt lập tức trở nên rất nghiêm túc, "Trên mạng, tin tức được tuôn ra đều là của Oh NamJoo và những người khác, không liên quan đến cô, đây là chuyện tốt, nhưng cô có thể chắc chắn sẽ không bị truyền ra lần nữa chứ? Nếu như có, chúng ta vẫn nên chuẩn bị sớm một chút. Một mình cô, không có đoàn đội quản lý, nếu thật sự xảy ra tình huống đó thì không chỉ ảnh hưởng đến chính cô mà còn ảnh hưởng đến cả đoàn phim nữa."

Lim JuKyung đặt một tay lên bàn, một tay khác lặng lẽ đút vào túi xách mở bút thu âm.

Cô ta đã sớm bảo trợ lý điều tra, Son SeungWan không có công ty quản lý, càng không có đoàn đội, cô chỉ có một mình. Tin tức liên quan đến cô bị chuyển hướng trên mạng chứng tỏ có người ở sau lưng giúp cô.

Nếu như Son SeungWan có kim chủ chống lưng, sao ngay cả một người trợ lý cũng không có, nếu như không có kim chủ đứng sau lưng, thì tại sao lại có người âm thầm giúp cô, quá không hợp lý.

Mặc kệ như thế nào, chỉ cần Son SeungWan thừa nhận từng cùng Oh NamJoo bên nhau, cũng bày tỏ có hình và video thân mật gì đó. Nhưng hết lần này đến lần khác người tung tin lên mạng lại chỉ những người khác, kiên quyết nói giữa Son SeungWan và Oh NamJoo không có gì cả.

Một khi tin tức này được tuôn ra, lấy khả năng tự bổ não của dân mạng, bọn họ sẽ cho rằng tất cả đều là Son SeungWan thao túng, mục đích vì quá yêu Oh NamJoo, biết được Oh NamJoo có những người phụ nữ khác, vừa muốn kéo những người đó xuống nước. Thuận thế tẩy trắng cho bản thân bị lừa gạt, sẽ được dân mạng đồng tình, lại có thể lấy được độ chú ý và nhiệt độ, như vậy sao không làm.

Đến lúc đó, dù cho có người âm thầm giúp đỡ Son SeungWan, nhưng có bản thu âm do Son SeungWan chính miệng thừa nhận, mặc kệ có tẩy như thế nào thì cũng không thể tẩy trắng được.

Điều kiện tiên quyết là nhất định phải để Son SeungWan chủ động thừa nhận.

Một đôi trai gái yêu nhau sẽ không có lúc thân mật sao? Son SeungWan bị Oh NamJoo lừa gạt tiền lẫn tình cảm, sao biết không bị lừa gạt thân thể? Hơn nữa Son SeungWan còn có tiền án quấy rối Kim TaeHuyng, dù việc đó là cô bị Oh NamJoo giật dây. Nếu cô nghe lời Oh NamJoo như vậy, đó không phải nói lên Oh NamJoo có yêu cầu gì, cô cũng sẽ đồng ý sao?

Chắc Son SeungWan cũng chột dạ, nhưng bởi vì có người ở trong bóng tối giúp cô nên mới làm cho cô là người bị hại, lấy được sự đồng tình của dân mạng.

Lúc này Lim JuKyung làm một tiền bối, dịu dàng an ủi hậu bối là Son SeungWan. Son SeungWan đầu óc vừa đơn giản lại vừa không có những bạn bè khác, lẻ loi một mình, trong lòng chịu áp lực cực lớn, rất dễ dàng nói ra những lời bình thường không muốn nói ra.

Cho nên, đối phó với loại người đầu óc đơn giản này, có rất nhiều phương pháp.

Lim JuKyung lo lắng nhìn Son SeungWan, trong mắt tràn đầy nỗi buồn làm cho người ta cảm thấy cô ta rất chân thành.

Làm một ảnh hậu, ít nhất kỹ thuật diễn xuất của Lim JuKyung rất xuất sắc.

Sau khi Son SeungWan nghe xong, có chút dở khóc dở cười. Có lúc, trong một số tình huống, quả thật con người dễ dàng tin tưởng người quen, nhất là có vài người rất giỏi đánh trúng vào sườn mềm của người khác.

Cũng giống như những thứ được tuyên truyền để tẩy não kia, hoặc là một số trò lừa bịp thông thường. Người ở trong đó không có cách nào ý thức được là trò lừa, nhưng sau đó tỉnh lại suy nghĩ lại, khắp nơi đều có sơ hở.

Giống như Lim JuKyung, đầu tiên là mời cô ăn cơm, biểu hiện vừa dịu dàng vừa hào phóng, tiếp đó bày tỏ sự căm phẫn đối với chuyện của Son SeungWan, đạt được sự đồng tình của người trong cuộc.

Cho người khác một cảm giác "Người ấy đang đứng về phía tôi, lo lắng cho tôi".

Sau đó Lim JuKyung sẽ hướng dẫn từng bước để thực sự đạt được mục đích của mình. Lúc này trong tiềm thức của Son SeungWan đã coi cô ta như người bên mình, không để ý sẽ nói ra những lời cô ta muốn biết.

Chờ khi phát hiện không đúng, thì đã không thể thu lại lời nói được rồi.

Nếu người gặp phải chuyện này là nguyên chủ có đầu óc đơn giản kia thì không chừng cô ấy đã nói hết ra.

Son SeungWan để đũa xuống, vành mắt từ từ đỏ lên.

"Chị JuKyung, chị biết không, tôi là một người rất truyền thống." Giọng nói của cô nghẹn ngào, giống như là đang vô cùng khó chịu, nhưng lại muốn gượng ép mạnh mẽ lên.

"Cha mẹ tôi đều qua đời sớm, tôi được bà nội nuôi lớn, sau đó bà nội tôi cũng không còn nữa. Một mình tôi đánh liều đi ra ngoài kiếm tiền, tuổi còn nhỏ, có lúc làm việc khó tránh khỏi không suy nghĩ chu đáo." Cô dùng khăn giấy lau nước mắt, "Cũng tại tôi quá ngu ngốc, cảm thấy có một người yêu tôi cả thể xác lẫn tinh thần, từ bỏ tất cả vì tôi, tôi không thể đáp lại chỉ có thể ở bên cạnh anh ta lúc khó khăn, tiền cố gắng kiếm được cũng cho anh ta."

"Bây giờ tôi cũng vui mừng, thật may tôi vẫn luôn nhớ lời bà nội nói với tôi, con gái lớn rồi thì nên nói chuyện yêu đương, nhưng cũng phải bảo vệ mình thật tốt, không để cho mình bị tổn thương."

Ý trong lời này chính là, tôi là một cô gái truyền thống được bà nội nuôi lớn, sẽ không tùy tiện làm bậy với đàn ông, cho nên khi ở cùng với Oh NamJoo trừ tiền ra thì không có bất kỳ quan hệ gì, là Oh NamJoo lừa tôi. Mà trước kia tôi đã làm những chuyện sai trái là bởi vì tuổi nhỏ, suy nghĩ không thấu đáo, mới có thể phạm lỗi sai như vậy.

Nghe một chút đều là vẻ thành khẩn và chân thành, hơn nữa kết hợp với nước mắt và giọng nói nghẹn ngào, cho dù là ai thì cũng sẽ tin lời của cô là sự thật.

Lim JuKyung: "..."

Đây không phải là câu trả lời trong tưởng tượng của cô ta!

Khóc xong, Son SeungWan còn dùng khăn giấy hung hăng lau mũi, lau đến khi chóp mũi đã đỏ hồng, cô dùng ánh mắt đỏ hồng nhìn Lim JuKyung, giống như một con thỏ nhỏ đáng thương: "Cảm ơn chị JuKyung, cho đến nay, chị là tiền bối đầu tiên suy nghĩ cho tôi, chị đối với tôi tốt như vậy, tôi thật sự rất cảm ơn chị."

Lim JuKyung: "..."

Cô ta bị tiếng "người tốt" chặn đến tức ngực.

Cô ta nhìn Son SeungWan, lại không có cách nào từ trong dáng vẻ của cô đoán ra là cô đang diễn hay là nói thật. Lim JuKyung biết kế của mình đã thất bại, cô ta hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho sắc mặt mình như bình thường.

Nhưng cô ta không muốn ngồi ở chỗ này một giây một phút nào nữa, bởi vì ở chỗ này cô ta sẽ không khống chế được mà trực tiếp trở mặt. Bây giờ vẫn chưa đến lúc trở mặt nhau.

Bên ngoài trợ lý nhận được lệnh, đẩy cửa vào: "Chị JuKyung, tổng giám đốc Lee tìm chị."

"Này..." Lim JuKyung nhăn mày.

Son SeungWan nhìn cô ta diễn, hết sức thân thiện nói: "Không sao đâu chị JuKyung, chị đi làm chuyện của mình đi. Chỉ là để cho chị tốn kém rồi, mời tôi ăn cơm, bản thân chị còn chưa ăn đâu."

Cô cố ý nhấn mạnh bốn chữ "Mời tôi ăn cơm", nếu không lỡ như Lim JuKyung không tính trả tiền mà đi mất thì làm sao?

Mặc dù Lim JuKyung là loại người thích thể diện, hẳn sẽ không làm ra loại chuyện này như "lỡ như" thì sao.

"Không cần khách sáo như vậy, tôi đi trước, cô cứ từ từ ăn."Lim JuKyung và trợ lý rời khỏi phòng bao.

Vừa ra khỏi cửa, nụ cười giả tạo trên mặt cô ta đã biến mất, trong nháy mắt sắc mặt âm trầm có thể nhỏ ra nước, sải bước đi về phía trước.

Tâm trạng Son SeungWan vui vẻ lau nước mắt, nhìn thức ăn ngon trên bàn, khẩu vị tốt hơn lúc nãy.

Bất thình lình điện thoại reo lên, cô đang lột cua, cũng không xem ai gọi đến mà trực tiếp bấm nhận.

"Ở đâu?" Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói dễ nghe quen thuộc.

Tay Son SeungWan run lên một cái, thiếu chút nữa bị kềm đâm vào tay, cẩn thận nhìn lại màn hình điện thoại, hàng chữ "Giám hộ đại nhân không thể chọc" hiện trên màn hình.

Cũng không biết tại sao, nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, cô có chút chột dạ, nhỏ giọng nói: "Đang ở trong phòng."

"Rất tốt, " Qua mấy giây, trong loa điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng không có bất kỳ vui mừng nào: "Vậy đi ra mở cửa đi."

Son SeungWan: "...???"

Kim TaeHuyng sẽ không ở ngay trước cửa phòng cô chứ!

Trong nháy mắt, con cua trước mặt không còn thơm nữa.

WENV - Cùng Ngày Ly Hôn Với Lão Đại Tôi Biến NhỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ