Chương 44 - Không khoan nhượng (Bốn)

189 25 2
                                    

"Thái Anh không muốn giải thích chút gì sao?". Ngón tay Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng chạm vào dấu răng lưu lại trên cổ Phác Thái Anh, chậm rãi vuốt ve, "Chuyện vừa rồi...... Thật có chút không ổn".

"Ngươi muốn nghe sao?". Thân thể Phác Thái Anh có chút cứng ngắc, nhưng vẫn lên tiếng.

Ngón tay Lạp Lệ Sa hơi dừng một chút, mở miệng nói: "Tại sao không?".

Phác Thái Anh hơi chau mày, suy nghĩ một chút, mới bắt đầu giải thích: "Hắn lại đây tìm ta, muốn dẫn ta đi. Ta đã đáp ứng với ngươi, sẽ ở lại. Những câu nói chuyện viết trên giấy là do không muốn đánh thức ngươi, ta không muốn nhìn thấy hai người các ngươi lại xảy ra tranh chấp. Không ngờ nhanh như vậy ngươi đã tới đây".

"Vậy...... Cái ôm kia, là thế nào?". Lạp Lệ Sa nhớ tới cảnh tượng lúc vào cửa, trầm giọng nói.

"Ta cũng không hiểu". Phác Thái Anh nhớ lại một màn kia, có chút chần chừ nói: "Hắn viết xong chữ cuối, cước bộ bỗng nhiên lảo đảo, ta mới theo bản năng đứng dậy đỡ hắn. Sau đó...... Ngươi liền đi vào".

Không biết vì sao lúc này trong đầu Lạp Lệ Sa bỗng nhiên hiện lên âm thanh ngoài cửa dẫn mình tới đây, trùng hợp này làm trong lòng nàng cảm thấy không thích hợp cho lắm, lúc này cũng không truy vấn nữa: "Vậy...... đáp án của bốn chữ kia, Thái Anh nghĩ như thế nào?".

Nói xong, Lạp Lệ Sa cầm tờ giấy, đưa đến trước mặt Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh trầm mặc nhìn giấy trắng mực đen, trong lòng có nhè nhẹ từng đợt từng đợt cảm xúc phức tạp, hỗn tạp trong đó là sự khó chịu, bất đắc dĩ, chua xót cùng với đau đớn. Liên miên không ngừng, dần dần tràn ra thành một mảnh đại dương mênh mông. Đồng tử tối đen dưới ánh nến trong trẻo như trước, sâu như bầu trời đêm vô tận.

Lạp Lệ Sa nhìn phản ứng của Phác Thái Anh, ngực nhất thời cảm giác khó chịu, lời nói cũng mang theo tia tức giận: "Như thế nào? Mới vừa rồi lãnh tình kiên quyết, giờ phút này liền hối hận sao? Thái Anh đừng nói với ta là vì muốn giữ lại mạng sống cho hắn mà nhân nhượng như vậy để bảo toàn lợi ích?".

Phác Thái Anh nghe vậy nâng lên tầm mắt, nhìn Lạp Lệ Sa, nói: "Những gì ta đã làm, đã đủ trả lời bốn chữ này. Đối với chúng ta như vậy đều tốt. Nguyên nhân như thế nào, đã không còn quan trọng. Ta đã hứa với ngươi, thì cũng không hối hận".

Hô hấp của Lạp Lệ Sa bị kiềm hãm, tiếp theo bỗng nhiên nàng bóp lấy cằm Phác Thái Anh, thẳng đến trên mặt đối phương hiện lên một tia đau đớn rất nhỏ, sau đó cười lạnh nói: "Thái Anh nói như vậy, thì ra quả thật là chiều theo một cách miễn cưỡng? Đối với chúng ta đều tốt...... Thái Anh hy sinh, cũng thật lớn. Nhưng mà, tốt nhất ngươi đừng quên, ngươi vừa hứa hẹn cái gì!".

"Ta biết". Phác Thái Anh tận lực xem nhẹ đau đớn dưới cằm, mở miệng nói.

"Biết thì tốt!". Nói xong, Lạp Lệ Sa mới một lần nữa thu hồi tay phải, oán hận nhìn tờ giấy trên tay trái, chậm rãi vò thành một đoàn, sau đó xé nhỏ thành từng mảnh vụn.

[Lichaeng - Cover] Quỷ Y SátNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ