Chương 20: Rượu Đồ Tô.

63 3 0
                                    

Ngày Đông chí ngắn ngủi, thực mau liền đến đêm, Khương Hằng nhóm lên lò than nấu cơm, Cảnh Thự vội vàng từ bên ngoài tiến vào, lấy ra Hắc Kiếm đeo ở trên lưng, nói: "Ca phải đi tuần thành một chuyến, một lát nữa sẽ trở về." Hiển nhiên là nhận được mệnh lệnh của Triệu Kiệt bên kia.

Khương Hằng thả xuống cơm chiều mặc kệ, nói: "Ta đi với huynh đi!"

Cảnh Thự sắc mặt biến đổi, không cho giải thích, chỉ vào trong nhà, lạnh lùng nói: "Ta sắp tức giận."

Khương Hằng đành phải thôi, Cảnh Thự nói: "Nghe lời." Nói cầm lên mũ giáp, bước nhanh đi rồi.

Đêm nay là đêm giao thừa, dựa theo lễ pháp, ngày mai chuông sớm vừa gõ, bá quan văn võ liền phải đi theo thiên tử đi đến tông miếu ở vùng ngoại ô bái tế, cầu nguyện thiên hạ mưa thuận gió hoà. Nhưng cho tới nay triều đình cũng không có thông báo, nếu lời của bá tánh lưu dân không phải là giả, thì hiện giờ ngoài thành Lạc Dương nhất định đều là dân chạy nạn trốn tới Trung Nguyên, phía sau còn có quân binh xua đuổi bọn họ, ngày mai hẳn là không có bái tế đi?

Khương Hằng làm xong cơm tất niên, càng nghĩ càng bất an, đợi đến canh một mà Cảnh Thự còn chưa có trở về.

Hắn chỉ phải đặt thức ăn vào hộp, cầm theo cái làn đặt đồ ăn cùng rượu, đi ra ngoài tìm Cảnh Thự.

Quả nhiên, Ngự lâm quân đều bị phái đi trên tường thành ngoài thành Lạc Dương hứng gió, dưới tường thành khắp nơi đều là lão nhân Ngự lâm quân thở hổn hển, cùng với phụ nữ và trẻ em tạm thời chiêu mộ tới, đang ở vận chuyển vật tư hữu hạn.

Khương Hằng trong lòng cả kinh, nhớ tới đại chiến ngoài thành Tầm Đông ba năm trước đây, đây là lần thứ hai hắn trải qua chiến tranh trong thời gian ngắn ngủi mười hai năm cuộc đời.

"Ca! Ca ——!" Khương Hằng hô lớn, hắn vội vội vàng vàng leo lên trên thành lâu.

Tòa tường thành này thật sự quá già rồi, so với binh lính Ngự lâm quân cùng với các đại thần trong triều còn muốn già hơn, đã có gần trăm năm không được tu sửa, hơi dùng một chút sức, thềm gạch liền muốn suy sụp xuống.

"Khương đại nhân! Ngài chậm một chút!" Có Ngự lâm quân nhận ra Thái Sử đại nhân, vội nói, "Cẩn thận ngã!"

Khương Hằng cầm theo cái làn, va va đập đập leo lên đến tường thành, trong tiếng ồn ào, bỗng nhiên có một tiếng quát lớn không vui quen thuộc.

"Hằng Nhi!"

Đó là giọng của Cảnh Thự, Khương Hằng vừa ngẩng đầu, suýt nữa thì ngã xuống, Cảnh Thự liền bỗng nhiên duỗi tay kéo hắn lại.

"Ngươi lại tới làm cái gì?!" Cảnh Thự hết sức thô lổ, để Khương Hằng đứng ở phía sau mình, giống như khi ở trước mặt đồng liêu Ngự lâm quân, Cảnh Thự liền thay đổi thành một người khác, không cho bất kỳ là kẻ nào khiêu chiến quyền uy của mình.

"Ta mang đồ ăn tới cho huynh." Khương Hằng cười nói, "Làm không ít, mọi người cùng nhau ăn đi."

Người trẻ tuổi đều được xếp vào một đội này của Cảnh Thự, Cảnh Thự hiện giờ cũng là một tiểu đội trưởng, mang mười người, thật sự đi không được, ở trên tường thành khuân vác chảo dầu phòng thủ thành, bận đến cả người đổ đầy mồ hôi.

[Edit] Sơn Hữu Mộc Hề - Phi Thiên Dạ TườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ