Chương 126: Tiệc lưu ly.

41 2 4
                                    

Khương Hằng cười đi ra ngoài, Cảnh Thự mặc vào áo đơn quần trong, tiện tay buộc lên áo dài, bước nhanh đuổi theo, khoanh tay, đeo kiếm Liệt Quang, đi theo phía sau Khương Hằng xuyên qua Dĩnh cung.

"Cẩn thận một chút." Cảnh Thự nhắc nhở.

Khương Hằng nói: "Nước Dĩnh nhất định sẽ bảo hộ ta an toàn, nếu không làm sao giải thích với phía Bắc?"

"Vậy ngươi nói cho ta nghe," Cảnh Thự lại nói, "Chuyện xảy ra trên đường là sao?"

Từ đầu đến cuối Khương Hằng vẫn luôn mơ hồ, mơ hồ này đến bây giờ vẫn chưa có lời giải đáp, nhưng nơi này là Dĩnh cung, nếu lại có thích khách, mặt mũi Dĩnh Vương đặt ở đâu?

Cảnh Thự đánh giá thị vệ trong cung Dĩnh, lại quan sát địa hình gần đó, người Dĩnh xác thật không sùng bái võ thuật giống như người Ung, hiển nhiên không giỏi võ, nhưng cho dù là thị vệ tầm thường trong cung đình, cũng mang theo một cổ khí chất công tử cao quý, duy chỉ có hai người Khương Hằng cùng Cảnh Thự mộc mạc đơn giản, cho dù là đang mặc y phục người Dĩnh, trên dưới toàn thân cũng không hề chải chuốt, rõ ràng là khách từ xa tới.

"Ôi chao! Tới a!"

Khương Hằng bước vào nơi tổ chức yến tiệc, ý nghĩ duy nhất đó là, nước Dĩnh thật sự quá biết hưởng thụ, Dĩnh Vương lại ở trong cung dùng đá lưu ly cực kỳ sang quý, dựng lên một cái đỉnh điện giữa không trung, trên đỉnh màu sắc rực rỡ, hợp lại ở một chỗ lưu ly, bốn phía là trụ sơn chạm rỗng, mặt trời chiều ngã về tây, trong điện tràn ngập ánh đèn, chiếu sáng rực rỡ.

Lưu ly trong bốn nước phần lớn dùng để chế tạo dụng cụ, Dĩnh Vương lại dùng thứ nguyên liệu trân quý này, dựng thành một cái trần nhà phạm vi gần hai mươi bước!

Sắp tới hoàng hôn, ánh hoàng hôn từ trên trần nhà chiếu xuống, giống như một giấc mộng cảnh, Khương Hằng thầm nghĩ cảnh tượng này thật là quá đẹp.

Chỉ thấy bên người Hùng Lỗi ôm một nữ tử khuôn mặt xinh đẹp, nữ tử đang đút y ăn trái cây, hai bên vương giường, là bức tượng Chu Tước vờn quanh yến hội, ngẩng đầu nhìn trời. Tiết trời cuối Đông đầu Xuân vẫn có chút lạnh, dưới bức tượng Chu Tước thắp lên lò lửa, làm trong phòng tiệc không có vách tường ấm áp như mùa xuân.

Hùng Lỗi ra hiệu ngồi, Khương Hằng nhìn nàng kia, thầm nghĩ này hẳn không phải là vương hậu, hơn phân nửa là phi tử.

"Giới thiệu cho các ngươi," Hùng Lỗi dáng người cao tráng, ôm nữ tử xinh đẹp kia tựa như ôm chú chim hoàng yến, "Đây là Vương phi tương lai của các ngươi, Mị Thanh Mị công chúa, là nghĩa muội của bổn vương."

Khương Hằng thầm nghĩ ngươi ôm Vương phi tương lai của nước Ung, lại có ý tứ gì, vội tiến lên hành lễ, chợt nhìn nhìn Cảnh Thự.

Cảnh Thự lại vẻ mặt ghét bỏ mà đánh giá Dĩnh Vương.

"Ngươi ngươi ngươi," Hùng Lỗi nói, "Ngươi lại là ai?"

Khương Hằng đang giải thích, Hùng Lỗi nghe xong mở đầu, liền không còn hứng thú, vẫy vẫy tay áo, Khương Hằng vốn tưởng rằng y muốn bảo Cảnh Thự lui ra, ai ngờ Hùng Lỗi lại nói: "Tới liền ngồi đi, người ngươi mang đến, hai ngươi ngồi cùng nhau."

[Edit] Sơn Hữu Mộc Hề - Phi Thiên Dạ TườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ