Chương 62: Khách không mời.

45 1 0
                                    

"Là ngươi." Lý Mịch tuy không biết tên Khương Hằng, trước đây chỉ từ chỗ phụ thân nghe nói đại khái qua, nhưng trực giác lại nói cho y, thiếu niên này không phải nhân vật đơn giản.

Khương Hằng không nói tiếp, làm cái động tác "Mời". Trên thực tế trước khi tới, hắn cũng đã cùng Cảnh Thự thương lượng qua, nếu Lý Mịch sợ hãi quyền uy Lý Hoành, kiên trì không đi thì phải làm sao? Đánh cho bất tỉnh mang đi ra ngoài, lại vu cho y muốn mưu phản? Này rõ ràng là không thể được, nhưng Khương Hằng nắm chắc có thể thuyết phục y.

Cảnh Thự ở bên ngoài nói: "Thời gian không còn nhiều."

Khương Hằng nhìn Lý Mịch, nói: "Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, Thái Tử Mịch, cho dù sau buổi tối nay ngươi có đổi ý, phụ vương ngươi nhất định cũng sẽ tăng mạnh đề phòng hành cung, chúng ta cũng sẽ không vào được nữa."

Lý Mịch thở dài một hơi, trầm mặc mấy phút, cuối cùng y lại là gật đầu. Khương Hằng thầm nghĩ, ở điểm này, y ngược lại cực kỳ giống Lý Hoành nói một không hai.

"Dẫn ta đi." Lý Mịch nói, "Còn lại, đi ra ngoài lại nói đi."

Cảnh Thự lập tức đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm theo y phục thị vệ, ném cho Lý Mịch, ý bảo y thay vào.

"Bọn họ sắp đi tới viện bên cạnh," Cảnh Thự nói, "Hai ngươi đợi ở bên trong."

Hải Đông Thanh tra xét khoảng cách càng ngày càng gần, đã có người phát hiện ra nó, cũng bắt đầu vây quanh biệt viện.

"Mau." Khương Hằng nói.

Lý Mịch tròng lên y phục thị vệ, Cảnh Thự rút ra bội kiếm, Lý Mịch vừa thấy liền rõ ràng.

"Sương Nhi bảo các ngươi tới?" Lý Mịch nói, "Vì sao không nói sớm?"

"Điện hạ có lòng, ai tới cũng giống nhau." Khương Hằng nói, "Điện hạ nếu khăng khăng không đi, ai tới cũng vô dụng, có phải hay không?"

Lý Mịch cười lạnh một tiếng, nói: "Cho ta một thanh kiếm."

"Không có," Cảnh Thự đáp, "Chỉ có một thanh này."

Trong nháy mắt, thị vệ gào lên, cầm nỏ mạnh trong tay đứng trên tường viện, quát: "Có thích khách!"

Khương Hằng lập tức kéo Lý Mịch, đem y che ở trước người hai người, nói: "Tới a, bắn tên a! Bắn chết Thái Tử các ngươi, rồi tự mình trở về lĩnh tội!"

Lý Mịch: "......"

Thị vệ: "......"

Một đám thị vệ trăm triệu không nghĩ tới, người này lại dám lấy Thái Tử tới chắn mũi tên, lập tức ngẩn ra. Mà ngay trong khoảnh khắc này, Cảnh Thự đã xông ra ngoài, một bước lên tường, giũ ra kiếm Liệt Quang, ánh sáng lập loè phản chiếu ánh trăng, Cơ Sương nói không sai, kiếm kia quả nhiên là thần binh hiếm có, thật sự chém sắt như chém bùn, gặp phải binh khí gì, liền chém nó thành hai nửa!

Nhìn thấy bọn thị vệ kêu thảm ngã xuống tường, máu tươi từ trên tường chảy xuống dưới, Khương Hằng quyết đoán nói: "Đi mau!"

Khương Hằng nhặt kiếm lên, ném một thanh cho Lý Mịch, đẩy y vòng qua bức tường. Cảnh Thự từ trên tường nhảy xuống, bước nhanh đến phía trước điều tra, nhưng mà tiếng động bên ngoài dần nhỏ đi.

[Edit] Sơn Hữu Mộc Hề - Phi Thiên Dạ TườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ