"Gọi Võ Anh công chúa trở về," Trấp Tông nói, "Từ bỏ Ngọc Bích quan."
"Trăm triệu không thể!" Quần thần đồng thời biến sắc, ngay cả Vệ Trác cũng bất chấp làm Trấp Tông tức giận, lập tức nghĩ cách ngăn cản.
Quản Ngụy nói: "Bệ hạ! Giờ phút này trước rút ra quân coi giữ Ngọc Bích quan, quân Lương liền sẽ tiến quân thần tốc!"
Trấp Tông đáp: "Đại gia liền cùng nhau ở trước đất bồi tử chiến một trận thôi."
Lời nói của Trấp Tông, trong nháy mắt làm mọi người cảm thấy điềm xấu.
"Còn chưa tới lúc đâu." Khương thái hậu lên tiếng.
Một khắc Trấp Tông trông thấy Khương thái hậu, hai mắt đỏ bừng, trong lòng tràn đầy sát ý, cho tới hôm nay, hắn vẫn không muốn tin tưởng, trong ngoài quốc gia đều khốn đốn, đã đi đến một khắc cuối cùng.
Khương thái hậu một thân hoa phục, chậm rãi đi vào, Giới Khuê đi theo phía sau cùng Thái Tử Lung hai mắt đỏ bừng.
"Thái Hậu." Một đám lão thần sôi nổi khom người, người ở đây, phần lớn là các đại thần già năm đó đi theo tiên vương, lại hầu hạ Trấp Lang.
"Mẫu hậu." Trấp Tông trấn định một chút.
Trong tay Khương thái hậu cầm Hắc Kiếm, đi đến trước vương tọa, mở ra tay áo ngồi vào một bên, quần thần sôi nổi khom lưng.
"Trong cung đã có chút thời gian không nghe thấy tin tức tiền tuyến," Khương thái hậu nói, "Cho dù bệ hạ trước nay chính là chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhưng ta cũng biết được một chút tiếng gió."
Trấp Tông trầm mặc, cúi đầu.
"Thái Hậu không cần lo lắng," Quản Ngụy nói, "Quân địch tự nhiên thối lui."
Khương thái hậu thở dài, nói: "Năm ấy nước Việt mất nước, ta chỉ có 6 tuổi, sau lại theo tiên vương các ngươi, trở thành một người Ung. Nhưng tận đáy lòng, ta trước sau vẫn nhớ rõ, ta cũng từng là một người Việt."
Mọi người trầm mặc, đều nhìn chăm chú vào Hắc Kiếm trong tay Khương thái hậu.
"Mẫu hậu?" Trấp Tông nói.
"Người Ung có lòng kiên trì của người Ung." Khương thái hậu nhìn Trấp Tông, an ủi nói, "Người Việt, cũng tự nhiên có phương pháp giải quyết của người Việt. Tuy ta đã có nhiều năm không hỏi triều chính, cũng muốn vì nhà chồng dốc một phần lực, các vị không bằng nghe một chút biện pháp của ta, lại đưa ra quyết nghị?"
Trong một mảnh yên tĩnh, không có người nào phản đối.
"Giới Khuê, nếu Cảnh Uyên không ở đây, Hắc Kiếm liền cho ngươi mượn dùng một chút, đi thôi." Khương thái hậu nói, "Dùng Hắc Kiếm tru sát phụ thân thân sinh Tử Lư của Triệu Linh, hiện giờ cũng dùng nó chém xuống thủ cấp của nhi tử y, khiến cho thanh kiếm này, lại một lần danh dương thiên hạ."
Lời của Khương thái hậu, nói giết Triệu Linh, giống như giết một con gà, ngạo khí kia thật sự làm mọi người chấn động đến tột đỉnh.
"Vâng." Giới Khuê tiếp nhận Hắc Kiếm.
"Cho dù đối phương là Triệu Linh tay trói gà không chặt," Khương thái hậu nói, "Cũng cần phải không được thiếu cảnh giác, cần phải đối đãi như đối thủ võ nghệ trác tuyệt, từ xưa đến nay, phàm là người khinh địch, đều sẽ té ngã lộn nhào."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] Sơn Hữu Mộc Hề - Phi Thiên Dạ Tường
Fiction généraleTác giả: Phi Thiên Dạ Tường. Chuyển ngữ: Ada Wong. Thể loại: Đam Mỹ, Chính Kịch, Nguyên Sang, Cổ Đại, Chủ Thụ, Song Khiết, Quyền Mưu, HE. Văn án: Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi. Một câu tóm tắt: Tâm duyệt quân hề quân bất tri. Đại ý: Thông qua miêu tả h...