Tô Tô vừa nhớ tới người này tương lai ở ma cung, ánh mắt đem theo đánh giá mà nhìn nàng, nàng nhẹ nhàng mài răng hàm.
Thiếu niên trước mắt nhìn qua khiếp đảm hèn mọn nhưng Tô Tô mới không tin, cái dạng tâm tính này của Ma Vương không được bao lâu đâu.
Đại khái là giả vờ.
Vô số bài vị ở trong đầu nàng, còn có "Vạn tiên trủng" tàn nhẫn làm người tức giận cuồn cuộn.
Tô Tô từ dưới giường lấy ra một cái hộp, bên trong có sợi huyết hồng roi.
Đạm Đài Tẫn nhìn roi, ngón tay trong tay áo chậm rãi cuộn chặt.
Tô Tô giương mắt nhìn hắn.
Lại nói tiếp rất biến thái, chuyện nguyên chủ đời này tức giận nhất không gì hơn gả cho Đạm Đài Tẫn, thế cho nên buổi tối mỗi ngày đều phải đánh hắn một trận roi cho hả giận.
Điều này đã thành lệ thường, một đêm không đánh hắn, nguyên chủ cả người không thoải mái.
Tô Tô trước nay không đánh người, nhưng nàng không thích trời sinh tà vật này. Nàng cũng không cho rằng tất cả yêu ma đều hư, nhưng người trước mắt này tương lai tuyệt không phải thứ tốt đẹp gì.
Thế gian ngàn vạn năm mới có thể sinh ra một người trời sinh tà cốt.
Hắn chú định thiên sát cô tinh, sau đó tính tình sẽ dần dần trở nên bạo ngược, chính hắn cũng không thể khống chế.
Tô Tô vẫy vẫy roi, roi xé rách tiếng gió vung tới chỗ thiếu niên.
Đạm Đài Tẫn không né tránh, roi đánh ở ngực hắn, hắn lảo đảo lui ra phía sau một bước.
Một đôi con ngươi đen như mực của thiếu niên thẳng lăng lăng nhìn Tô Tô. Từ trong mắt hắn, Tô Tô cuối cùng thấy chán ghét cùng thống khổ che giấu đến đặc biệt sâu.
Nên như vậy.
Chính tà vốn không cùng nhau tồn tại.
Tô Tô học nguyên chủ mỗi đêm đánh hắn nói: "Đều là bởi vì ngươi tồn tại Lục điện hạ mới không muốn cưới bổn tiểu thư, sao ngươi không chết đi!"
Nàng lại một roi tử đánh ở trên cánh tay thiếu niên.
Hắn kêu lên một tiếng, thân thể cũng run rẩy theo.
Đạm Đài Tẫn ở mặt băng quỳ lâu như vậy thân thể đã hơi sưng phát đau. Giờ phút này hai roi đánh ở trên cánh tay nguyên bản đã chết lặng đem đau đớn phóng đại vô số lần, xương cốt đều đi theo một trận run rẩy đau đớn.
Tay Tô Tô cầm roi dừng một chút, hắn tựa hồ sắp chống đỡ không nổi nữa?
Rốt cuộc thân thể phàm nhân thập phần yếu ớt.
Tô Tô hít vào một hơi, ở trong lòng niệm vài lần biến thanh tâm chú. Nàng nhìn ngón tay thủy nộn của mình, nhiệm vụ của nàng cũng không phải giết thiếu niên Ma Tôn, hơn nữa, mặc dù nàng muốn giết hắn, cũng nên cho hắn thống khoái, không nên tăng thêm làm nhục.
Từ nhỏ cha đã dạy nàng, không thể ỷ mạnh hiếp yếu. Thiên địa bất nhân, lấy vạn vật là sô cẩu [1], người tu tiên, quyết không thể chủ động tạo nghiệp chướng.