Tô Tô nói: "Yểm ma bố trí mộng cảnh không có gì ngoài hai loại, một loại vì ác mộng, cần vượt qua sợ hãi trong lòng, tiêu trừ chấp niệm cùng khiếp đảm. Nếu như hãm sâu trong mộng sẽ bị dẫn đạo tự sát."
"Một loại khác, đó là mộng đẹp. Để cho người ta sa vào trong mộng đẹp, không muốn thức tỉnh, càng lún càng sâu, Diệp Băng Thường hiện tại chính là loại tình huống này."
Tiêu Lẫm gật đầu.
Tô Tô tiếp tục nói: "Muốn tỉnh lại khỏi mộng đẹp cần để cho nàng ấy cảm thấy đây không còn là mộng đẹp nữa, mà là một ác mộng nàng ấy cần phải thoát ra. Nhưng loại biện pháp này tương đối tàn nhẫn, cho nên ngươi suy nghĩ thật kỹ một chút."
Tiêu Lẫm phất tay, không trung xuất hiện một con bướm.
Hồ điệp hơn nửa người đều bị nhuộm thành màu đỏ, chỉ có cánh còn lại màu trắng ban đầu.
"Thời gian không còn nhiều lắm." Tiêu Lẫm nhìn hồ điệp nói "Đợi hồ điệp triệt để biến thành màu đỏ thì trời đã sáng rồi. Dựa theo ngươi nói mà làm, kết thúc mộng cảnh này đi."
Tô Tô nhìn con bướm hư ảo kia, hiển nhiên là đồ mà trừ yêu sư cho y để dẫn đường, không nghĩ tới Tiêu Lẫm còn biết trừ yêu sư.
Tiêu Lẫm suy nghĩ, lĩnh hội biện pháp Tô Tô chỉ, không cần Tô Tô nghĩ kế, y nói: "Ban đêm ta ngụy trang thành thích khách, mang theo tín vật đi ám sát Băng Thường. Ta ở đây đã một thời gian, thân phận bây giờ là tỳ nữ của Hoàng đế."
Nói đến hai chữ "Tỳ nữ", Tiêu Lẫm tựa hồ có mấy phần bất đắc dĩ, nhưng y tính tình ôn hòa, điều chỉnh cảm xúc cũng nhanh.
"Ta sẽ giả bộ thất thủ, bại lộ thân phận, làm cho nàng ấy tưởng rằng Hoàng đế muốn giết nàng ấy."
Tô Tô gật đầu, ý nàng cũng thế. Diệp Băng Thường không nguyện ý đi nhất định là cho rằng Hoàng đế "Tiêu Lẫm" trong mộng vẫn yêu nàng ta, sẽ trở lại bên cạnh nàng ta.
Muốn để Diệp Băng Thường rời khỏi mộng cảnh, cần nàng ta khổ sở hết hi vọng.
Tô Tô không nhịn được hiếu kì hỏi: "Điện hạ, ngươi bây giờ, thật là nữ sao?"
Đừng trách nàng hoài nghi.
Tiêu Lẫm nhìn qua quá "Cao", mà y giơ tay nhấc chân đều không phù hợp với khuôn mặt xinh đẹp này. Tô Tô hoài nghi y nam giả nữ.
Tiêu Lẫm thấy cặp mắt hắc bạch phân minh của nàng tò mò nhìn mình.
Bên trong cặp mắt kia hoàn toàn không thấy vẻ ái mộ ngày xưa, ngược lại có chút mỉm cười nghịch ngợm.
Tâm tình Tiêu Lẫm đột nhiên có chút phức tạp, y nói như thật: "Thân thể ta phụ thuộc vào hoàn toàn chính xác là nữ tử."
Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, dù sao trong mộng người khác không thể lựa chọn thân phận của mình. Nếu như có thể, Tiêu Lẫm càng muốn thân thể mình phụ thuộc vào giống "Hoàng đế" như đúc, trực tiếp nói cho Diệp Băng Thường, làm cho nàng ấy tỉnh mộng là tốt rồi.
Tô Tô gật đầu tỏ ra là đã hiểu.
Thân thể nàng phụ thuộc vào còn là mèo con cùng y nữ, càng loạn thất bát tao.