Yin cầm chân đám người truy đuổi để cho Diệp Trần có cơ hội tẩu thoát. Diệp Trần mang Kyle chạy thẳng một mạch vào trong rừng sâu, không có thời gian để đắn đo suy nghĩ.
Thần bóng tối trong cơ thể Kyle vẫn đang còn trong giai đoạn yếu, anh ta hôn mê mãi không thấy tỉnh, để cho tiện, Diệp Trần vác người chạy theo kiểu khuân một món hàng.
Diệp Trần đổi thật nhiều đồ dùng để ẩn nấp từ chỗ Ba Tám, chạy không ngơi nghỉ vào sâu trong rừng. Vì dấu vết được giấu kĩ nên mọi chuyện rất thuận lợi, chưa đầy ba ngày, họ đã đến được lối vào khu rừng tiên.
Các cây trong rừng tiên, cây nào cũng rất cao, hơi hơi phát sáng. Rất nhiều năm trước, truyền thuyết kể rằng tiên đã từng trú ngụ trong cánh rừng này nhưng cùng với sự suy tàn của thời đại pháp thuật, các nguồn năng lượng phép thuật đã không còn đủ mạnh, khiến họ dần dần già đi rồi biến mất. Vào thời điểm ấy, tộc rồng đã quyết định rời khỏi thế giới mà các nguồn năng lượng phép thuật đang dần cạn kiện này.
Diệp Trần ngẩng đầu nhìn lên tán cổ thụ rợp trời, Ba Tám bồn chồn hỏi: "Thế, cô có muốn chào tạm biệt Elter không?"
"Gì?" Diệp Trần không hiểu tại sao Ba Tám bỗng nhiên lại hỏi vậy.
"Thì là... ở chỗ tôi có mấy món đồ có thể giúp cô chuyển lời cho cậu ta, cô có muốn gọi một cú điện thoại, hay là nói chuyện phiếm?"
"Nói chuyện gì?" Diệp Trần bật cười, "Tôi với anh ta có cái gì hay để nói chứ?"
"Sắp phải đi rồi," Ba Tám thở dài, "chi bằng cô giải thích rõ ràng mọi hiểu lầm đi. Cô không thích Kyle mà thích cậu ta, đúng chứ?"
"Ba Tám à," Diệp Trần cúi đầu nhìn những đường chỉ tay trong lòng bàn tay, chầm chậm nói, "vấn đề giữa tôi và anh ấy không phải là tôi có thích Kyle hay không, mà là tôi có thích anh ấy hay không."
"Dù là Elter hay Quân Diễn, điều bọn họ để tâm đều là họ thật lòng thật dạ với tôi, liệu tôi có thật lòng thật dạ như vậy không. Tôi rất thích bọn họ, rất thích ở chung với bọn họ, cũng từng nghĩ đến chuyện bên nhau đến bạc đầu. Thế nhưng... chút tình cảm này, còn lâu mới đủ nhiều như mong muốn của bọn họ."
"Trong thế giới của chúng ta," Diệp Trần gượng cười, "có rất nhiều người đều đã từng nói yêu nhau nhưng rồi lại có thể vì một căn hộ mà cãi nhau đến mức chia tay, vì chuyện tiền bạc mà sinh sự đến mức ly hôn. Anh bảo như họ có phải là yêu không? Họ cũng đã từng có lúc trái tim loạn nhịp, đã từng cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn khi nắm tay nhau, đã từng nguyện ước sẽ bên nhau suốt đời khi trao nhau nụ hôn, đó đều là yêu. Chỉ là tình yêu của chúng ta, quá bé nhỏ, quá mong manh. Tôi thích Elter," cô nhắm mắt lại, thở dài một hơi, "thế nhưng, lại cũng chỉ là, thứ tình cảm có chỉ số tình cảm không vượt quá 50 mà thôi."
"Thích như thế thì tôi không xứng."
"Tôi cảm thấy," Diệp Trần co các ngón tay lại thành nắm đấm, nở nụ cười rạng rỡ, "tôi chỉ thích hợp làm chó háo sắc thôi, chớ có nghĩ đến chuyện yêu đương làm gì, nhìn bọn họ từ xa là đủ lắm rồi."
Ba Tám nhất thời không nói nên lời, nó cảm thấy hơi rầu rĩ, dù sao cũng là bạn đồng hành đã bao năm, Diệp Trần đã hợp tác với nó rất nhiều, nó rất hi vọng Diệp Trần sống tốt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn] [Xuyên nhanh] Nhân vật phản diện tôi nuôi đều ngoẻo - Mặc Thư Bạch
Ficción GeneralNguồn: taopho5k.wordpress.com Nhiệm vụ của Diệp Trần là sửa chữa tư tưởng lệch lạc của các nhân vật phản diện để cứu vớt thế giới. Cô từng đổ máu vì nhân vật phản diện, từng chặn đao thay nhân vật phản diện, chăm bẵm những nhân vật phản diện kia trở...