Nghe Bùi Thiệu Trạch nói vậy, cả bốn nghệ sĩ và Chu Nhan đều sửng sốt.
Trình Hạ cũng dừng bước, ngơ ngác nhìn anh.
Bùi Thiệu Trạch nói: "Cô Chanh Nhỏ muốn nhờ tôi gửi lời tới cậu vài điều về nhân vật Tần Niên."
Lúc này cả bốn người mới hiểu rõ, hôm thử vai xong có rất nhiều đồn đãi nói rằng tác giả nguyên tác rất thích Trình Hạ, xem ra đúng là thật. Chu Nhan thức thời dẫn ba người đi trước, Chương Phàm cũng mau lẹ chuồn vội.
Trong văn phòng chỉ còn lại Trình Hạ và Bùi Thiệu Trạch.
Bùi Thiệu Trạch chỉ ghế sô pha bên cạnh: "Ngồi đi."
Trình Hạ ngoan ngoãn bước đến ngồi xuống: "Bùi tổng, cô Chanh Nhỏ nói gì thế ạ?"
Bùi Thiệu Trạch nói: "Cô ấy đồng ý tham gia cải biên kịch bản."
Đôi mắt Trình Hạ lập tức tỏa sáng: "Thật sao? Thế thì tốt quá! Cô ấy là người hiểu rõ nhân vật Tần Niên và Lục Phong Dương nhất, có cô ấy tham gia cải biên, kịch bản được chỉnh sửa sẽ càng tô điểm cho nhân vật rõ nét hơn."
Phim chuyển thể từ tiểu thuyết kị nhất chính là bị bóp méo, những bộ phim bị sửa lung tung đến nỗi mẹ đẻ cũng không nhận ra nhiều vô số. Lần này có tác giả đích thân ra tay, ít nhất cũng sẽ không bị sửa thành tác phẩm lạ hoắc. Chất lượng kịch bản đảm bảo, bộ phim mới khá khẩm được.
Bùi Thiệu Trạch nhìn cậu vui mừng như thế, nói tiếp: "Cô Chanh Nhỏ rất thích diễn xuất của cậu, cô ấy nói cậu đừng lo lắng quá, không nên tạo áp lực cho bản thân. Nếu có fan nguyên tác gây sự, cô ấy sẽ nói đỡ cho cậu. Hiện giờ cô Chanh Nhỏ và thầy Hứa đã bế quan sửa bản thảo rồi. Hai người cùng hợp tác sẽ nhanh hơn rất nhiều. Tranh thủ thời gian khai máy sớm một chút." Bùi Thiệu Trạch nói đến đây, ngữ điệu bất giác trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: "Đây là bộ phim đầu tiên của cậu, không cần lo lắng quá, học tập kinh nghiệm và trau dồi diễn xuất mới là quan trọng nhất. Hiểu không?"
"Vâng ạ!" Trình Hạ ngoan ngoãn ngồi thẳng người, quy củ hệt như đang nghe thầy cô giảng bài trên lớp. Lát sau, nhận ra Bùi tổng vẫn luôn nhìn mình, tim Trình Hạ hẫng một nhịp, cậu ngượng ngùng cúi mặt nhìn nền nhà.
Ánh mắt Bùi Thiệu Trạch dịu dàng tràn đầy ý cười: "Hôm qua cậu biểu hiện rất tuyệt. Lên mạng học tập, biểu diễn gấp giấy tại hiện trường, còn mang theo đề thi toán học, tôi đã từng phỏng vấn vô số diễn viên, nhưng chỉ có cậu là người nghiêm túc nhất tôi từng gặp."
Trình Hạ được khen đến đỏ bừng hai tai: "Cảm ơn Bùi tổng đã cho tôi cơ hội này."
Bùi Thiệu Trạch bình thản đáp: "Cơ hội này tôi chia đều cho mọi người, là do cậu nỗ lực nên giành được, không cần phải cảm ơn tôi."
Trong lòng Trình Hạ ấm áp quá đỗi. Cậu nhận ra Bùi tổng không hề giống những ông chủ khác. Nếu là những ông lớn khác, hoặc là trực tiếp cho tài nguyên, tuyên bố "Tôi sẽ nâng đỡ cậu", hoặc là khi thấy nghệ sĩ tranh thủ tài nguyên thì bày ra bộ dáng cao cao tại thượng "không có ta, mi còn lâu mới có cơ hội này, còn không mau tạ ơn ta?"