Mọi người đều lục tục rời khỏi phòng họp, chỉ còn mỗi Bùi Thiệu Trạch vẫn ngồi đó đăm chiêu suy nghĩ.
Các mối quan hệ xã hội của Trình Hạ khá đơn giản, cha mẹ cậu gần đây sống cũng kín tiếng không đắc tội ai. Trình Hạ chỉ vừa mới ra mắt không lâu, chưa gây thù chuốc oán với ai trong giới, vậy kẻ nào lại thù hận cậu đến mức này?
Nếu theo kịch bản của nguyên tác trước kia, kẻ hiềm nghi số một chắc chắn là Lâm Thiên Thụ. Nhưng ở thời điểm hiện tại, cốt truyện không còn như trước, Bùi Thiệu Trạch đã cắt đứt với Lâm Thiên Thụ, cậu ta và Lục Hiên cũng không chia tay. Huống hồ Lâm Thiên Thụ còn không biết đến sự tồn tại của Trình Hạ.
Còn có ai?
Trong đầu Bùi Thiệu Trạch lần lượt lướt qua những cái tên có liên quan đến Trình Hạ. Bỗng nhiên anh nhớ ra một người, ngay khi anh vừa đến đây, có người đã hạ thuốc Trình Hạ rồi đưa cậu lên giường anh. Thế nhưng chẳng những Trình Hạ không bị đánh dấu mà tên đó còn bị tống cổ khỏi Thiên Toàn.
Triệu Văn Tu.
Thấy vẻ mặt u ám của anh trai, Bùi Thiệu Ngạn rón rén hỏi: "Anh có nghi ngờ ai đứng sau vụ này không?"
Bùi Thiệu Trạch khép mắt, giọng nói khàn khàn: "Do anh sơ sẩy. Cứ nghĩ rằng chỉ cần không lưu lại kẻ nham hiểm như thế bên mình thì sẽ không ảnh hưởng gì đến Trình Hạ nữa. Thật không ngờ con chuột cống đó cũng dám gây sóng gió."
Vừa nghe thế Bùi Thiệu Ngạn đã dựng tai bật chế độ hóng hớt: "Wào, anh biết ai làm hả?"
Bùi Thiệu Trạch gật đầu: "Ừ, là người đại diện cũ của Trình Hạ - Triệu Văn Tu. Ngoài tên đó anh không nghĩ ra còn có ai căm ghét Trình Hạ đến nỗi muốn hủy hoại tiền đồ của cậu ấy như vậy."
Một lát sau, đạo diễn dẫn Chu Bằng tới phòng họp.
Bùi Thiệu Trạch khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn đối phương: "Trình Hạ với cậu không thù không oán, vì sao lại muốn đâm cậu ấy?"
Tên Chu Bằng kia vừa nhìn là biết không phải học sinh đứng đắn gì, tóc nhuộm đỏ chóe dựng ngược lên, trên vành tai thì tòn ten hai hàng hột xoàn hột lựu chói đui con mắt, giống hệt mấy tên du côn xã hội đen xã hội đỏ. Thế nhưng ngoại hình này lại rất phù hợp với hình tượng lưu manh bao vây đánh hội đồng Lục Phong Dương. Bùi Thiệu Ngạn nhận ra lúc trước mình cũng từng sử dụng bộ giao diện ói mửa này nên ngại ngùng dời tầm mắt.
Chu Bằng ra vẻ vô tội bao biện: "Tôi đã nói rồi, không liên quan gì đến tôi cả nhé! Dao là nhân viên đạo cụ của mấy người đưa tôi, buổi chiều lúc tập thử dao vẫn bình thường, lò xo tự đàn hồi, không gây thương tích gì. Đạo diễn còn nói tôi đâm mạnh vào, vậy lên phim mới chân thật. Thế nên tôi mới gắng sức mà đâm, ai ngờ đến lúc quay phim dao giả lại thành dao thật chứ."
Bùi Thiệu Trạch bình thản xem tên này diễn.
Chờ cho gã nói xong Bùi Thiệu Trạch mới nói: "Đạo diễn nói cậu đâm vào mặt Trình Hạ à?"
"..." Chu Bằng giật thót, rõ ràng không giấu được sự kinh hoảng trong ánh mắt.
Bùi Thiệu Trạch ở giới giải trí dốc sức bao nhiêu năm, còn dạng gì mà anh chưa từng gặp? Đối mặt với vô số ảnh hậu, ảnh đế mỗi ngày anh còn lạ gì mấy cái trò giả vờ giả vịt này nữa. Đạo diễn Lưu kết luận bị thương do sơ suất vì y vốn không biết Trình Hạ lại có kẻ thù như thế, cũng không ngờ tới có người trong đoàn phim dám dùng dao thật cố ý gây thương tích cho diễn viên.