"Shi shi shi~ Thường dân, thái độ của ngươi như thế là sao? Thật không có chút biết ơn nào hết~"
"..."
"Shi shi shi~ Ngươi bị Boss dọa cho ngất xỉu, là ai đã mắc công mang người đến tận đây, còn nhiệt tình tự tay chăm sóc chứ? Tất cả đều là một tay vương tử ta làm đấy, ngươi không định nói cảm ơn ta sao?"
"..."
"Thường dân, đừng nói ngươi đang ngượng sao?"
"..."
"Shi shi shi, yên tâm đi, ta không có hứng thú với cơ thể đó của ngươi-"
"Cút ra ngoài!!"
Yoru giận dữ đến mức hét toáng lên, từ trong chăn nắm lấy cái gối trên giường mà ném về phía tên vương tử chết tiệt đang lảm nhảm không ngừng kia. Tâm trạng của cô bây giờ chỉ có thể nói là cực kỳ tồi tệ. Cứ nghĩ thử xem hôm nay đã có bao nhiêu chuyện điên rồ đã xảy ra với cô rồi. Đi trên đường không may gặp phải sát thủ, bị chém cho trọng thương còn chưa đủ, chỉ mới ổn định lại tinh thần thì đã bị một đám ất ơ từ đâu xông thẳng vào nhà phá hoại. Đám người đó không những ăn hết gần mấy tuần ăn dự trữ của cô mà còn dọa cho cô một phen chết khiếp, chỉ sợ nếu khi đó không phải cô đánh liều kháng cự lại thì bây giờ không biết đã đi dạo được mấy vòng dưới Hoàng Tuyền rồi. Yoru sẽ rất biết ơn nếu tên vương tử nào đó không đột nhiên trở nên tốt đột xuất mà nổi cơn quan tâm lo lắng bế cô đi thẳng về phía căn cứ của anh ta.
Yoru thề, cô thà chết lạnh trên sàn nhà còn hơn lại phải chịu cảnh đáng tủi hổ như thế này. Trên người da thịt đều bị phơi ra ngoài, sự động chạm dù là vô ý hay cố tình đều khiến cô nhịn không được lại nổi lên một trận da gà mỗi khi nhớ tới. Chán ghét cùng với kinh tởm trải dọc lên từng tấc da khiến cô chỉ muốn cuộn chặt mình trong chăn như thế này, sau đó cứ thế mà lăn xuống hố, vĩnh viễn chôn bản thân ở dưới đó luôn cho xong.
Belphegor nhàm chán đứng nhìn con "sâu" chăn đang giấu mình trên giường, hai bên giằng co cũng đã gần được nửa tiếng đồng hồ rồi, thế nhưng dù hắn có khiêu khích hay trêu chọc như thế nào, cô nhóc kia vẫn chẳng có dấu hiệu muốn bò ra ngoài. Sự kiên nhẫn của vị vương tử vốn chẳng nhiều đến thế, hắn còn vài việc khá quan trọng muốn dặn dò con bé thường dân ngu ngốc này, nhưng có vẻ nó bây giờ chẳng có đủ tỉnh táo để nghe lời hắn rồi.
"Này, thường dân, ta cho người ba giây. Ngươi mà không chui ra thì đừng có trách."
Yoru trốn trong chăn nghe thấy giọng của Belphegor liền không khỏi rùng mình. Tên đó có vẻ sắp tức giận rồi, và chắc chắn câu nói của hắn cũng chẳng phải là lời đe dọa tầm thường, chính xác mà nói giống như một tiếng cảnh cáo thì đúng hơn.
"Ba."
Yoru giật mình, theo phản xạ ngồi bật dậy, tay giữ chặt vành chăn, đôi mắt đỏ máu to tròn chớp chớp như mèo con lén lút nhìn ra ngoài. Belphegor đương nhiên nhìn thấy rõ vẻ bối rối của cô, nhưng hắn lại không hề có ý định quan tâm tới, khóe môi nhếch lên đắc ý cười, tiếp tục đếm ngược.
"Hai."
"Khoan đã!"
Cánh tay gầy gò từ trong chăn vươn ra nắm lấy vạt áo của hắn, Belphegor cúi đầu, ngón tay khẽ động, "Shi shi shi, ngươi đang muốn làm gì, thường dân?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[KHR] [Tái Bản] LIFE
FanfictionTên cũ [Tôi Không Phải Nữ Chủ] Warning: Có yếu tố trầm cảm, bạo lực, selfharm, suicide,... nên cân nhắc trước khi xem.