Màu vàng kim lấp lánh...
Hiiragi Yoru mơ màng nhìn thứ màu sắc rực rỡ ấy, tự hỏi không biết bản thân có phải là đang nhìn thấy ảo giác hay không. Máu từ trán chảy xuống ngày càng nhiều khiến tầm nhìn của cô mấy phần đã không còn rõ ràng nữa, vì thế nên gương mặt của người kia cô khó mà có thể xác định được. Mà, ai quan tâm chứ, Yoru suy yếu bám lấy tay áo người kia, cơ thể gần như muốn đổ sụp xuống sàn. Bây giờ cô chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thôi, cả thể xác và tinh thần đều suy nhược không đứng nổi nữa rồi.
"Yoru-san, Yoru-san, cậu có nghe tớ không!? Làm ơn trả lời tớ đi mà!"
Lấp đầy hai bên tai đều là tiếng nức nở của Nagi, Yoru thật muốn bản thân có thể tỉnh dậy và nói rằng bản thân rất ổn nhưng cơ thể nặng như đeo chì này lại không cho phép cô làm điều đó. Yoru có thể nghe thấy mọi thứ xung quanh, nhưng tâm trí lại không thể tỉnh táo nổi dù chỉ một chút. Cả cơ thể mơ màng như nửa tỉnh nửa mộng, hỗn loạn điên cuồng khiến đầu cô đau đến muốn nứt ra làm đôi. Yoru có thể ngửi thấy mùi thuốc sát trùng hòa với mùi rỉ sắt của máu, từng tiếng lách cách của thủy tinh rơi trên bề mặt kim loại khiến cô nghĩ đến việc có phải bác sĩ đang gắp từng vụn thủy tinh trên trán cô hay không? Suy nghĩ đáng sợ đó khiến Yoru nhất thời căng thẳng, hai tay đều toát ra mồ hôi lạnh, cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Yoru vốn từ nhỏ đã có sức chịu đựng rất tốt, việc nhẫn nhịn cơn đau dường như đã trở thành một loại phản xạ hình thành bên trong cô. Yoru có thể kiềm nén được từng tiếng kêu đau hay biểu tình vặn vẹo trên mặt mình, nhưng nghĩ xem nếu có người nào đó đang dùng một cây kim lạnh toát khâu lại từng đường chỉ trên trán mình, đặc biệt là khi bản thân vẫn còn ý thức, thử hỏi xem có ai lại không sợ hãi hay ít nhất là cảm thấy bất an chứ?
Cảm nhận trán sau một hồi lâu có cái gì dán lên cố định, chắc là bông băng thuốc đỏ gì đó, Yoru rốt cuộc mới chậm rãi buông lỏng cơ thể, công tác sơ cứu có lẽ đã xong xuôi hết rồi. Cô có thể nghe thấy tiếng kéo cửa khe khẽ cùng với vài tiếng trao đổi nho nhỏ ngoài phòng bệnh qua lại, song do đứng quá xa nên hầu hết nội dung cô đều không nghe thấy rõ.
Thoạt nhìn bề ngoài Yoru có vẻ là đang ngon giấc say ngủ nhưng chẳng ai biết rằng cô bây giờ một tiếng động rất nhỏ cũng có thể nghe thấy rất rõ. Bên cạnh cô còn có người ngồi cạnh, tuy từ nãy đến giờ đều không nói câu nào nhưng dựa theo tiếng thở đều đều cùng mùi vị nước hoa đắt tiền khá quen thuộc của anh ta, Yoru có thể đoán đó là người đàn ông khi nãy đã giúp cô ở quán ăn. Cô không biết anh ta đã kiên nhẫn ngồi đó bao lâu, càng không rõ tại sao anh ta lại ở đây canh chừng cô nửa bước không rời như thế này, anh ta đưa cô đến bệnh viện là cô đã cảm kích lắm rồi. Tiếng mở cửa lại một lần nữa kêu lên, rất nhỏ và nhẹ, giống như người kia không muốn đánh động đến giấc ngủ của thiếu nữ nằm trên giường vậy.
"Như thế nào rồi? Cậu giải quyết chuyện ở quán xong xuôi rồi sao?" Người đàn ông ngồi bên cạnh giường cô thấp giọng hỏi, thanh âm dễ nghe pha chút ngữ điệu không thuần Nhật, có vẻ là người nước ngoài rồi.
"Lão già đó được người nhà đưa về rồi. Gia đình ông ta đã cam kết sẽ trả toàn bộ thiệt hại mà người nhà của mình đã gây ra."
BẠN ĐANG ĐỌC
[KHR] [Tái Bản] LIFE
FanfictieTên cũ [Tôi Không Phải Nữ Chủ] Warning: Có yếu tố trầm cảm, bạo lực, selfharm, suicide,... nên cân nhắc trước khi xem.