Chương 128_Ngọn lửa thứ tám

1K 210 23
                                    

"Khụ-"

Yoru suy yếu ghé vào tường, cố gắng thu mình lại trong một con hẻm nhỏ tối mịt, cổ họng đau rát tràn ngập mùi vị của máu tanh khiến cô không thể nhịn được cơn buồn nôn của mình. Cả cơ thể dường như bị trút hết sức lực, tay chân đều toát ra mồ hôi lạnh, Yoru kiệt sức ngã xuống nền đất hôi hám, hơi thở suy yếu đứt quãng, tầm nhìn đã không còn rõ ràng nữa rồi, mọi âm thanh dần trôi đi, hòa vào đám đông ồn ào bên ngoài con hẻm. Từ trong hư không, một ngọn lửa chầm chậm bùng lên, bóng ma lại xuất hiện, đôi bàn tay đen ngòm khẽ vuốt ve mái tóc dính bệch trên gò má tái nhợt, thanh âm dịu dàng mà tĩnh lặng vang lên.

[Ôi, đứa trẻ đáng thương của ta...]

Ngọn lửa màu đen dần lớn lên, cứ như màn đêm tràn đến, phủ lấy cơ thể gầy yếu của thiếu nữ, như một tấm chăn ấm áp to lớn, ôm gọn lấy cô, sau đó nuốt chửng vào lòng. Bóng dáng thiếu nữ trong con hẻm biến mất, cùng với ngọn lửa đen, chỉ để lại một màu bãi máu tanh tưởi và vài giọt nước mắt nay đã hòa vào đất cát bẩn thỉu, ngoài ra không còn gì.

[Hãy ngủ đi, hỡi đứa trẻ đáng thương của ta.]

[Ta sẽ ở bên con, cho đến khi mặt trời lên, ta vẫn sẽ bảo vệ con.]

[Vì thế nên, hãy yên tâm mà nhắm mắt lại nào.]

Ấm lắm, nhưng cũng rất cô độc. Yoru mờ mịt nhìn khoảng không tối đen xung quanh mình, bên tai không ngừng truyền đến những lời dỗ dành đầy ngọt ngào, gò má lạnh lẽo truyền đến từng hơi ấm nhỏ nhoi, cứ như có người đang gửi cho cô từng nụ hôn vụn vặt vậy. Yoru nằm bất động, đầu gối lên một thứ gì đó, cảm giác rất thoải mái, giống như đang được mẹ vỗ về vậy.

Rất an toàn, rất ấm áp, nhưng cũng quá đỗi bi thương và cô độc.

Một giọt nước mắt theo khóe mắt lăn xuống, Yoru yếu ớt khép đôi mi lại, hai tay nắm chặt thu lại để trước ngực, im lìm đi vào giấc ngủ. Đây là thế giới của cô, không ánh sáng, không âm thanh, không tồn tại bất kì một thứ gì, chỉ có cô cùng với bóng tối. Vừa an toàn, nhưng lại cô độc đến héo hon linh hồn.

Đây là thế giới nội tâm của Hiiragi Yoru.

. . .

"Rầm!"

"Cậu- Tên khốn, Shisute!! Cậu mới nói cái chết tiệt gì hả!?"

Vị Boss trẻ chưa từng tức giận như thế, phải nói là từ khi hắn nắm giữ ngôi vị Đệ Thập, Cavallone Dino chưa từng trở nên mất tỉnh táo mà ra tay mới kẻ khác như vậy. Shimizu Shisute bị đánh ngã, thậm chí còn không thèm phản kháng, suy sụp ngồi bên vệ đường, đôi mắt vô hồn dán xuống mặt đất, không trả lời. Điều đó càng khiến cho Dino tức điên lên, hắn không ngần ngại xông lên, nắm lấy cổ áo Shisute kéo lên, gằng giọng quát tháo:

"Cậu nói cái gì!? Giết Yoru!? Cậu có biết mình đang nói cái quái gì không hả!? Hay là cái bộ não chết tiệt của cậu bị ném cho chó ăn rồi!?"

Trước những lời mắng nhiếc của vị Boss trẻ, Shisute cũng chẳng buồn tức giận, ngược lại chỉ bật cười một tiếng, ánh mắt vừa chua sót vừa điên cuồng, khàn khàn đáp lại, "Đó là cách duy nhất để cứu rỗi Yoru. Con bé đang chết dần, Dino. Em ấy sẽ chết, trong đau đớn và tuyệt vọng. Vì thế nên, trước khi chuyện đó xảy ra, hãy cho em ấy cái chết nhẹ nhàng-"

[KHR] [Tái Bản] LIFENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ