Chương 141_Cuộc đi săn bắt đầu

929 203 12
                                    

"Re, Reborn! Không hay rồi!! Tớ nghe nói-!!"

"Bốp!"

"Không cần la lên như thế, Dame Tsuna!" Reborn phóng chân đá thẳng vào mặt cậu học trò yêu quý của mình, sau khi lộn một vòng đẹp mắt trên không thì đạp thẳng xuống đỉnh đầu của cậu ta, non nớt cất giọng, "Tôi đã biết rồi, việc Kanpeki Aino biến mất khỏi bệnh viện."

Tsuna mặt dính dưới sàn nhà, khó khăn lắm mới có thể ngẩng đầu lên hỏi, "Làm sao cậu biết?"

Reborn lôi trong túi áo ra một cái máy theo dõi, trên màn hình còn có nhấp nháy chấm đỏ, với cái nhếch mép cười đắc ý, hắn nói, "Tôi biết chuyện này trước sau gì cũng sẽ xảy ra nên đã gắn máy theo dõi trên người cô ta rồi."

"..." Tsuna: Ghê thật, đúng là mafia, mấy chuyện đeo bám như stalker mà cũng làm được.

Tsuna khó khăn ngồi dậy, ánh mắt lại một lần nữa trở nên đăm chiêu, "Reborn, liệu chuyện này... có liên quan đến Yoru không?"

Reborn liếc mắt nhìn học trò hắn, "Chuyện đã đến mức này dù không muốn cũng phải tin thôi. Yoru bây giờ là nghi phạm lớn nhất trong vụ này. Nhà Vero sẽ không buông tha cho cô ta đâu."

"Không thể nào!" Tsuna tái mặt, "Chúng, chúng ta phải mau tìm ra cậu ấy!"

Reborn nhếch mép, "Tất nhiên. Vì thế nên tôi đã gọi thêm người đến rồi."

"Hả?"

Đúng như những gì Reborn nói, mấy phút sau thật sự có người đến giúp, toàn là những gương mặt quen thuộc thôi, nhưng đặc biệt nhất vẫn là sự xuất hiện không ngờ tới của ủy viên trưởng nổi tiếng ghét tụ tập Hibari Kyoya!

Sawada Tsunayoshi đứng giữa hai cậu bạn của mình, mấy lần nhịn không được run rẩy liếc nhìn Hibari Kyoya đang đứng cách họ một đoạn khá xa. Anh ta trầm tĩnh nhắm mắt, hai tay trước ngực, lưng tựa vào tường, trông thì xa cách như thế đấy nhưng anh ta thật ra cũng được muốn tham gia vào vụ này. Reborn nói dù không mời thì Hibari cũng sẽ tự đến thôi, nhưng để tránh tình trạng cãi cọ khủng bố không cần thiết, Reborn đã chủ động mời anh ta tới cho nhanh.

"Boss, vậy chúng ta mau xuất phát thôi." Chrome siết chặt cây đinh ba trong tay, dáng vẻ hiếm khi lại trở nên nôn nóng như vậy.

"À, ừm, được thôi. Nhưng mà, có điều này tớ muốn biết..." Tsuna lưỡng lự nhìn qua Yamamoto, thấp giọng hỏi, "Cô gái tên Sora đó... Cô ấy là người như thế nào vậy?"

Yamamoto tròn mắt, không khỏi ngạc nhiên trước câu hỏi của mình. Hình ảnh của cô bé với nụ cười hiền hòa như bầu trời khẽ lướt qua trong tâm trí hắn, cảm giác tội lỗi lại một lần nữa dấy lên, hắn siết chặt nắm đấm, trên môi khẽ nở một cười chua xót.

"Sora, cậu ấy... giống như là bầu trời vậy."

Rất xinh đẹp, lại còn rất bao dung.

. . .

Sẽ không có bất kì ai có thể sánh ngang với Sora, mọi thứ thuộc về em đều là những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này, không thứ gì có thể thay thế hay bắt chước được nụ cười, ánh mắt hay lời nói dịu dàng ấy. Sora, niềm hi vọng và là tín ngưỡng duy nhất của Yoru, em chỉ cần nắm lấy tay cô thôi cũng đủ để bầu trời tăm tối này trở nên bừng sáng. Màu sắc em đem lại luôn rực rỡ như thế, tựa như pháo hoa nở trên bầu trời đêm, sáng lóa đến mức khiến người khác choáng ngợp mà rung động.

Nhưng bởi vì đó là pháo hoa, cho nên nó chẳng thể kéo dài mãi mãi. Cái nắm tay ấy, nụ cười dịu dàng ngày đó cùng với cái ôm chặt tựa như sẽ không bao giờ rời xa bây giờ đã hóa thành tro tàn mà rơi vụn xuống đất, dù có nhặt nhạnh bao nhiêu cũng không thể giữ chặt nó được. Và bầu trời của Yoru lại một lần nữa chìm trong đêm tối tĩnh mịch, vừa xấu xí vừa vặn vẹo, đến mức dù chỉ là một ngọn sáng nhỏ cũng chẳng thể chíu rọi vào nơi này.

Một thế giới đã mất đi hi vọng duy nhất để trở nên đẹp đẽ hơn thì chẳng khác nào địa ngục. Yoru cũng chẳng lưu luyến hay khát khao về một tương lai có thể nắm lấy ánh sáng ấy nữa rồi. Hai chân đã vùi sâu trong bùn lầy thì chỉ có thể bất lực để bị nhấn chìm chứ không thể nào tự nổi lên được, trừ khi có ai đó sẽ xuất hiện nắm lấy tay mà kéo cô ra khỏi nơi này.

Nhưng mà là ai mới được?

À, người đó... đã chết từ lâu rồi.

Yoru cúi đầu nhìn đứa con gái yếu ớt đang nằm quằn quại trên đất, đôi mắt lạnh lẽo không phản chiếu lấy một tia cảm xúc nào, nếu có phải chăng cũng chỉ là sự căm giận đến mức oán hận không thể giết ngay kẻ có tội này. Yoru siết chặt lấy con dao trong tay, một phát đâm vào thân cây ở gần đó, cổ tay dùng một chút lực đạo kéo mạnh xuống, tạo thành một đường rạch dài trên vỏ cây sần sùi.

"Chạy đi."

Yoru thấp giọng, thanh âm cao vút giống như một lưỡi kiếm nhọn hoắt, đâm vào tâm trí đang hoảng loạn của Kanpeki Aino. Cô ta không biết chuyện gì đang xảy ra, cơ thể yếu ớt không chút sức lực nào cũng chẳng cho cô ta một cơ hội để có thể suy nghĩ một cách thấu đáo. Aino bị ghì trên đất bởi chính sát khí của Yoru, dù tay và chân đều được tự do, nhưng cô ta căn bản không có đủ dũng khí để chống lại, bây giờ chỉ cần nhìn vào đôi mắt ngập tràn màu máu của Yoru cũng đủ khiến để cô ta sợ đến mức không đi nổi rồi, nước mắt vẫn không ngừng trào ra như suối.

"Tôi nói cô chạy, không phải nằm đó khóc lóc như thế, Kanpeki Aino." Yoru nhẫn nại lặp lại câu nói, ánh mắt vẫn chưa từng một lần rời khỏi cơ thể đang run bần bật của Aino, "Nếu cô có thể chạy thoát, tôi sẽ tha cho cô."

Quả là một lời giao kèo ngọt ngào. Yoru híp mắt, thanh âm mềm mại tựa như tiếng gió thoảng đủ đến châm lên một chút dũng khí cho cô gái kia. Aino chống tay ngồi dậy, bộ dạng xuề xòa dơ dáy đến mức đáng thương, còn không để Yoru kịp nói thêm câu nào, cô ta đã lấy hết hơi sức mà đâm đầu chạy đi. Yoru nghiêng đầu nhìn cái bóng lưng nhỏ bé đang chạy khuất vào trong bóng tối, đôi mắt khẽ tối lại. Cô quay đầu nhìn về hướng ngược lại, sau đó lại chầm chậm từng bước đi theo dấu chân in hằn trên đất ẩm, lưỡi dao ánh bạc lướt trên không khí, thấp thoáng lại phản chiếu sắc đỏ tựa như máu, kinh dị đến mức rợn người.

"A, a, chạy sai hướng mất rồi, phải làm sao đây..."

Nếu cô chết trước khi bị tôi giết thì sẽ không còn thú vị nữa mất...

. . .

Góc tác giả:

Làm sao có thể vừa đào truyện hài vừa lấp truyện ngược được chứ 囧

Có cảm giác như mình bị đa nhân cách í ಠ-ಠ

[KHR] [Tái Bản] LIFENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ