"Yoru, Yoru! Đi với em tới tiệm trang sức bên kia đi! Có nhiều món đẹp lắm đó!"
"Không, Yoru-sama sẽ đi với tôi đến cửa hàng gấu bông mà tôi ưa thích."
"Nu! Cửa hàng gấu bông cái quỷ gì chứ!? Là ổ ma ám thì đúng hơn! Yoru không thích mấy chỗ đó đâu!"
"Không, Yoru-sama thích mà, cô ấy có chung sở thích với tôi."
"Yoru, Yoru! Nói đi, chị thích đi với em hơn đúng không?"
"Yoru-sama, hãy nói là cô muốn đi với tôi đi..."
Yoru đứng bất lực kẹt giữa hai đứa trẻ đang gay gắt giằng co với nhau, bọn chúng vừa khỏe lại vừa cứng đầu, dù nói thế nào cũng không chịu thua. Bản thân cô cứ như một con búp bê sắp bị kéo rách cả hai tay vậy, hoàn toàn không thể kháng cự lại. Nhận thấy ánh mắt của người đi đường đều đã đổ dồn về phía mình, Yoru cúi đầu, tay kéo mũ áo xuống che đi tầm nhìn, mỉm cười đáp lại:
"Hay là chúng ta đi ăn ở đâu đó trước đi ha? Hai người không đói sao?"
Bluebell và Daisy chớp chớp mắt nhìn nhau, sau đó liền ngoan ngoãn gật đầu, đồng ý thỏa hiệp. Cô nhóc tóc xanh tùy ý kéo tay cô đến một quầy xe bánh crepe bên đường, luôn miệng càm ràm rằng nó chẳng muốn ăn mấy món không hợp vệ sinh bày bán ở đây đâu, nhưng bởi vì Yoru ngày trước đã nói thích chúng cho nên nó mới miễn cưỡng dẫn cô theo. Trái ngược với Bluebell, Daisy chỉ im lặng đi theo sau cô, đôi mắt trợn tròn nhìn xung quanh như đang dò xét cái gì, đôi khi cũng sẽ kéo tay áo cô lẩm bẩm nói gì đó. Mặc cho chất giọng quỷ ám như muốn đang nguyền rủa ấy, Yoru vẫn rất kiên nhẫn lắng nghe hết rồi điềm đạm đáp lại tất cả.
Bọn họ đối xử tốt với cô, vì thế nên Yoru nghĩ bản thân cũng nên thành thật đáp lại lòng tốt ấy theo một cách nào đó. Nhưng cũng chỉ đơn giản là đến thế thôi. Bởi vì thành thật mà nói Yoru chẳng tin tưởng bất kì ai ở thế giới này cả. Có quá nhiều thứ cô không biết và việc đặt niềm tin tuyệt đối vào ai đó trong thời điểm này chẳng khác nào tự đào huyệt mộ cho chính mình cả. Vì thế nên Yoru đã tự vẽ lên một vùng lãnh thổ an toàn cho chính mình để phòng trường hợp xấu nhất sẽ xảy ra, bản thân cũng không phải hối hận hay hụt hẫng gì.
"Yoru-sama..."
Bàn tay đột nhiên bị nắm lấy, Yoru hơi sững người lại, quay sang nhìn Daisy: "Sao vậy?"
Daisy cúi đầu, có vẻ như đang do dự gì đó rồi lại chỉ tay về phía cửa hàng cách đó không xa. Phải nói chỗ đó khá là nổi bật, bởi vì giữa những dãy nhà với nền gạch màu nắng ấm, toàn nhà đó lại nhuộm lên một màu đen tuyền, xung quanh không ngừng toát luồng khí hắc ám khiến người ta không khỏi bất an và lo sợ. Yoru đổ mồ hôi hột hết nhìn về cửa hàng đó rồi lại nhìn Daisy, nhỏ giọng hỏi:
"Cậu muốn tới đó à?"
Daisy gật đầu.
"Cần tôi đi theo không?"
Daisy ngẩng đầu nhìn Yoru, thấy sắc mặt không tốt của cô cũng không cưỡng ép mà lắc đầu, thấp giọng: "Tôi đi một mình được."
"Vậy tôi sẽ ngồi đây nghỉ một chút, cậu cứ thoải mái đến đó mua đồ đi."
Daisay gật đầu, sau đó lúi húi chạy nhanh đến cửa hàng hắc ám kia, dáng vẻ chẳng khác nào một đứa trẻ được mẹ cho phép mua món đồ chơi ưa thích cả. Yoru ngồi xuống hàng ghế, mệt mỏi ngả đầu ra sau, tay day day thái dương để giảm đi cơn đau đầu đang hành hạ đại não mình. Nhưng cô còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu thì đã bị tiếng hét giận dữ của Bluebell làm cho bừng tỉnh mà đứng bật dậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[KHR] [Tái Bản] LIFE
FanfictionTên cũ [Tôi Không Phải Nữ Chủ] Warning: Có yếu tố trầm cảm, bạo lực, selfharm, suicide,... nên cân nhắc trước khi xem.