Chương 29_Phù thủy

1.7K 340 40
                                    

"Ai, Ai-chan!? Cổ của cậu! Đã có chuyện gì xảy ra!?"

Sawada Tsunayoshi luống cuống tay chân nắm lấy hai vai đang run rẩy của thiếu nữ, sắc nâu trong đôi mắt như sắp tràn ra ngoài khi hắn nhìn thấy cô bước vào phòng với cái cổ nhuốm đầy màu. Không chỉ Tsuna mà cả Yamamoto và Gokudera cũng kinh ngạc đến mức hoảng sợ, lập tức vây quanh lấy thiếu nữ kia mà đỡ cô ngồi lên giường, Reborn thì ngồi trên dõng, ánh mắt đen kịt như mực không biết đang suy nghĩ gì. Kanpeki Aino một tay ôm lấy cổ, khuôn mặt bị lớp tóc màu vàng nhạt che khuất không thấy biểu cảm, thanh âm suy nhược như muốn khóc, yếu ớt không nói nên câu.

"Tớ, tớ... Tớ chỉ là..."

Yamamoto ngồi xuống giường, một tay vuốt lấy bờ lưng đang một mực run rẩy không ngừng, ánh mắt ánh lên một tia đau lòng thấp giọng nói, "Đừng sợ. Cậu cứ từ từ nói. Đã có bọn tớ ở cạnh cậu rồi."

"Đúng đấy, Ai-chan. Cậu đã an toàn rồi. Đừng khóc nữa." Tsuna tiếp lời, cố gắng ra sức trấn an thiếu nữ đang không ngừng hoảng loạn ấy.

Kanpeki Aino mím môi, từng tiếng nấc giả dối thuần thục bị đè nén dưới lồng ngực. Cô ta ngước lên, đôi mắt màu vàng nâu phủ một tầng sương mờ, cứ như ánh mặt trời bị tầng mây che khuất, thật mỏng manh và yếu ớt khiến người ta nhìn vào lại nhịn không được muốn đưa tay bảo vệ. Aino chùi đi nước mắt, mũi khụt khịt mấy cái, cô ta im lặng thật lâu để bình tâm lại, sau đó mới nhỏ giọng nói:

"Tớ, tớ chỉ là... muốn khuyên cậu ấy nên suy nghĩ kĩ về lời đề nghị của Reborn. Nhưng mà, nhưng mà... Cậu ấy đột nhiên nổi giận và bóp cổ tớ, nên..."

Tsuna mở to mắt ngạc nhiên, bàn tay đang đặt trên vai Kanpeki thoáng siết chặt lại, hắn như không tin vào những gì mình mới nghe, ngập ngừng hỏi lại, "Người mà cậu nói... Đó, đó là-"

"Là Hiiragi-san, là cậu ấy đã định giết tớ đấy!"

Kanpeki Aino như muốn òa khóc một lần nữa, ngay sau đó liền ôm chầm lấy người thiếu niên tóc đen ngồi cạnh mà bật khóc nức nở. Yamamoto hoang mang nhìn thiếu nữ nhỏ bé đang nép vào lòng mình, trái tim không hiểu sao lại gia tốc đập nhanh đến đau đớn. Hắn máy móc đưa tay ôm ghì lấy Kanpeki vào lòng, một cỗ cảm giác sợ hãi bao trùm lấy tâm can. Chẳng lẽ Hiiragi Yoru đã biết? Nhưng làm sao, bằng cách nào? Chuyện đó chẳng phải... đã được giải quyết êm xuôi rồi sao?

Bầu không khí ngay lập tức rơi vào trầm mặc, tiếng khóc lóc của Kanpeki càng khiến cho tâm trạng mỗi người càng xuống dốc. Gokudera Hayato đứng đó nhìn thiếu nữ tóc vàng đang chìm trong sợ hãi mà vẫn không ngừng run rẩy, hai tay từ khi nào đã siết thành quyền, đôi mắt màu lục bảo chìm trong phẫn nộ không nguôi, hắn gằng giọng trong tiếng nghiến răng ken két, lao như bay ra ngoài.

"Tớ sẽ không tha thứ cho cô ta đâu!! Hiiragi Yoru, cô ta ở đâu!? Tớ nhất định sẽ cho cô ta một bài học!"

"Khoan-Dừng lại đã Gokudera-kun!"

"Đừng mà Hayato!" Kanpeki vội vàng đuổi theo thiếu niên kia, nhắm mắt liều mạng bám lấy cánh tay đã muốn móc vài thỏi bom trong túi ra, lắc đầu nguầy nguậy, "Đừng làm lớn chuyện nữa mà Hayato! Có lẽ là lỗi do tớ đã khiến cậu ấy ngứa mắt! Đáng lẽ tớ không nên lo lắng cho cậu ấy."

[KHR] [Tái Bản] LIFENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ