Chương 100_Vị mafia tử tế

1K 200 3
                                    

"Phòng của mình... ở đâu nhỉ?"

Yoru lững chững bước trên hành lang, máu tươi loang lổ phủ cả một bên mắt, dù cô có mấy lần chùi nó đi bằng tay áo cũng không thể khiến thứ chất lỏng đặc sệt đó ngừng chảy được. Đầu óc quay cuồng, tai ù hẳn đi, mấy con ong cứ không ngừng kêu lên trong đầu, Yoru nghĩ nếu mình không được ngả lưng xuống giường nghỉ ngơi thì không sớm thì muộn cô cũng sẽ gục ngã thêm một lần nữa, và ngất xỉu ở cái chốn vừa lạ lẫm vừa nguy hiểm này thì là một điều vô cùng tệ hại. Sẽ chẳng ai biết lần sau khi tỉnh lại, cô sẽ bị đưa đến cái chỗ khỉ ho cò gáy nào đâu.

"VOI!! Cái đám rác rưởi chết tiệt-!!!"

Yoru giật bắn mình, trợn mắt nhìn người đàn ông từ trong phòng trực tiếp đạp cửa phóng ra, mái tóc trắng mượt nữ tính kia cũng chẳng thể cứu vớt được cái biểu tình hung hăng dữ tợn của hắn ta. Squalo có chút bối rối, không nghĩ ngay khi "mở" cửa lại nhìn thấy nhãi ranh mà Belphegor đem về, tầm mắt sau đó lại hướng đến cái đầu đầy máu của nó. Chậc, khỏi nói hắn cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Không biết con bé này đã làm ra cái gì mà lại lọt vào mắt xanh của thằng nhãi Belphegor, để rồi phải chịu cảnh đáng thương này. Đáp lại cái ánh mắt kì quặc của người đàn ông, Yoru hơi nghiêng đầu, đôi mắt mờ mịt nhìn cánh cửa đã bật bản lề nằm chổng chơ trên sàn. Cô im lặng không nói gì, cứ thế được một lúc lâu thì cô quyết định mở miệng, chỉ là một câu chào nho nhỏ thôi, sau đó liền chầm chậm quay đầu lê bước rời đi.

"VOI!! Nhóc con, ngươi định đi đâu với cái đầu đầy máu đấy!?

Thật đấy, bộ phải thét lên như thế mới được sao? Dù sao cũng là nửa đêm mà, anh ta không sợ sẽ bị ăn chai rượu vào đầu vì tội dám làm phiền cái tên sư tử đực hung hăng bạo lực kia sao. Yoru nhíu mày, đầu óc quay cuồng, tầm nhìn mờ hẳn đi. Tệ thật, có vẻ như bộ não đáng thương của cô đang ngày càng kiệt quệ vì không được cung cấp đủ ô xi trong khi máu cứ đang không ngừng từ trán tuôn ra như thế này.

Yoru lắc đầu, cố gắng lấy lại chút tỉnh táo, lẩm bẩm đáp, "Đi tìm chỗ nào yên tĩnh một chút..."

"VOI! Ranh con, ngươi sẽ chết nếu cứ để như thế đấy! Đi theo ta!"

Chúa ơi... Ai đó có thể cho cô biết tại sao hai chân của cô lại không thể bước lên phía trước được không? Tại sao tầm nhìn cứ bị lùi về phía sau vậy? Tại sao cổ áo lại đột nhiên thí chặt đến mức ngạt thở như thế này? Yoru than một tiếng, ánh mắt lơ đãng nhìn trên trần nhà, thì ra bản thân là đang bị người ta kéo lê như bao gạo trên sàn, cảm giác cũng lạ lẫm thật đấy.

Squalo cứ như vậy kéo ranh con gầy yếu ấy vào trong phòng, ấn đại nó xuống ghế bành, sau khi dặn dò mấy người hầu bên ngoài đem đến vài thứ thì liền trực tiếp tiến tới trước mặt cô, lấy khăn tay lau vệt máu trước trán giúp cô. Yoru cũng không có sức để phản kháng, hai tay đặt trên đùi, mắt nhắm nghiền để người kia giúp mình chăm sóc vết thương. Sẽ là nói dối khi cô nói bản thân không bất ngờ khi người đàn ông trông hung hăng dữ tợn kia có thể thực hiện các công tác sơ cứu một cách thuần thục và lưu loát như thế. Trông anh ta không giống một người kĩ tính cho lắm.

[KHR] [Tái Bản] LIFENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ