Chương 152_Per te farei di dutto

966 186 28
                                    

"Đây là toàn bộ số đồ dùng của Yoru-san mà tôi đã lấy được từ phòng trọ. Tôi cũng có mua thêm vài thứ có thể giúp ích cho cậu ấy. Tất cả đều đặt trong túi rồi."

Sasaki Etsuko giao hai túi đồ lớn cho thiếu niên ở trước mặt, ánh mắt e dè không ngừng đánh giá anh ta từ trên xuống dưới. Tuy bề ngoài có hơi nổi bật với mái tóc trắng như tuyết và kiểu cách quần áo có chút dị nhưng trông cũng khá là điển trai, độ đáng tin thì ở mức trung bình. Chỉ là mỗi lần nhìn vào cái nụ cười ngọt như đường của anh ta không hiểu sao cô đều cảm thấy rợn gáy. Nhìn cứ như tội phạm lừa đảo cấp quốc tế. Yoru-san có thật sự ổn khi ở bên cạnh người này không vậy?

"Chà, cảm ơn đã giúp tôi, Etsu-chan~ Chắc cũng vất vả lắm nhỉ?"

"Cũng không hẳn. Yoru-san vốn không có nhiều đồ nên việc dọn dẹp cũng rất nhanh." Etsoko gượng gạo đáp lại, đôi mắt láo liêng không dám đối diện với người kia. Cô ngập ngừng một hồi lâu, sau đó mới lấy hết dũng khí cao giọng hỏi, "Xin lỗi nhưng Yoru-san vẫn ổn chứ!? Cậu ấy có khỏe không?"

"Yoru-chan rất khỏe nha, vì thế nên Etsu-chan không cần lo đâu."

"Thật sao? Tốt quá!" Khuôn mặt Etsuko ánh lên một tia nhẹ nhõm, cô vui mừng hỏi tiếp, "Vậy, vậy tôi có thể gặp cậu ấy không? Tôi cũng muốn-"

Nụ cười trên môi thiếu niên càng thêm ngọt ngào, nhưng theo một chiều hướng khá là đáng sợ khiến cho Etsuko trong nháy mắt liền cảm thấy rùng mình, lời muốn nói đều trôi tuột xuống cuống họng. Cô cảnh giác lùi xuống một bước, sự căng thẳng bao trùm lấy khuôn mặt xanh xao.

"Ha ha, Etsu-chan cũng biết mà, Yoru-chan chỉ ổn khi không có ai tới làm phiền thôi. Tôi không nghĩ em ấy bây giờ muốn gặp bất kì ai đâu~"

Etsuko nắm chặt tay, có chút không cam lòng mà gật đầu, "Tôi hiểu rồi..."

Cuộc trò chuyện kết thúc, cả hai cũng chẳng có ý định sẽ kết bạn hay thân thiết gì với nhau cho nên sau khi xong chuyện thì liền quay đầu mỗi người một hướng mà rời đi. Etsuko tuy trong lòng lo lắng không yên nhưng cũng không còn cách nào khác ngoài việc tin tưởng thiếu niên lạ mặt kia, có lẽ đối với Yoru, người kia thật sự đáng tin hơn cô gấp nhiều lần. Có lẽ duyên của Etsuko và Yoru đến đây là chấm hết thật rồi.

"Mong có thể gặp lại cậu tại một tương lai gần hơn Yoru-san..."

. . .

"Tôi về rồi đây, Yoru-chan~"

Yoru ôm lấy hai đầu gối ngồi trên sô pha, nghe thấy tiếng mở cửa cùng với tiếng gọi ngọt xớt của người kia cũng chẳng buồn đáp lại, ánh nhìn mờ mịt dõi theo chương trình quảng cáo nhạt nhẽo đang chiếu trên ti vi. Byakuran cũng chẳng đòi hỏi gì quá nhiều từ cô gái nhỏ của mình, hắn đặt hai túi đồ vừa nhận được từ Sasaki Etsuko vào trong phòng sau đó liền rất hớn hở phóng lên sô pha, như một thói quen khó bỏ và ôm chầm lấy Yoru.

"Yoru-chan vừa mới tắm xong sao? Không có khiến vết thương càng nặng hơn đấy chứ?"

Byakuran thấp giọng nũng nịu, tự nhiên vùi mặt vào hõm cổ gầy gò mà hít lấy mùi thơm nhàn nhạt dưới lớp tóc còn ẩm hơi nước. Kì lạ thật đấy, dù cả hai cùng dùng chung một loại sữa tắm nhưng tại sao em lại có mùi hương đặc biệt như vậy nhỉ? Đôi mắt màu tím nhạt dần bị bóng tối phủ lấy, những ngón tay hắn lần theo cánh tay gầy gò của em từ từ di chuyển đến cổ tay mảnh khảnh giấu dưới lớp tay áo mỏng manh. Hắn nhớ mùi hương này, đã biết bao nhiêu lần nó khiến cho hắn trở nên điên cuồng trong tuyệt vọng hoan hoải không lối thoát, làm sao có thể quên được chứ?

[KHR] [Tái Bản] LIFENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ