Minshua

260 22 6
                                    

" Chuyến may mang số hiệu GS9597 chuẩn bị cất cánh, yêu cầu quý hành khách hoàn thành đầy đủ thủ tục để kịp thời gian, kính chúc quý khách có một chuyến bay an toàn và thoải mái...cảm ơn..."

Tiếng thông báo phát ra rõ ràng trong không gian không quá nhiều người. Giờ là 1h30 phút sáng, mấy dãy ghế xung quanh cũng chỉ lác đác vài vị khách ngủ gà ngủ gật đợi quá cảnh.

Joshua từ trong chiếc balo đen nhỏ lấy ra một phong thư còn chưa kịp đọc, anh lặng lẽ vuốt vuốt vào một bên góc của bì thư bị nhăn nheo một chút cho phẳng lại, đôi mắt sáng trong chất chứa rất nhiều tâm sự, những bảng hiệu nhập nhoè, những nhân viên sân bay bận rộn với công việc, những hàng nghế lạnh ngắt phủ một lớp màu bạc ảm đạm.

Anh khẽ thở dài, chuyến bay sớm sắp cất cánh đưa anh tới vùng đất chứa đầy kỷ niệm

Lá thư này anh đã giữ rất lâu mà chưa dám mở ra đọc nó, nhưng có lẽ cũng đã đến lúc chạm vào vùng kí ức cũ, cũng đã đến lúc bản thân mạnh mẽ tiến về phía trước rồi.

Cuốn nhật kí đặt trong lòng từ từ được hé mở, Joshua cẩn thận viết từng chữ xuống nền giấy trắng tinh...

" Sân bay Incheon...1h30 phút sáng...
...Chào em..."

.
.
.

- Xin lỗi...anh là người Hàn đúng không?

- Đúng vậy, cậu cần giúp gì sao?

- May quá, tôi gặp một chút rắc rối về thủ tục nhập cảnh, anh có thể giải thích cho họ giùm tôi được không, tiếng anh của tôi không tốt lắm.

Joshua chưa từng nghĩ bản thân mình lại có thể gặp được một đoạn duyên phận ngọt ngào tới vậy.

Anh quyết định quay trở lại thành phố Manchester, nơi anh đã gặp và cũng là nơi đã yêu say đắm chàng trai cao lớn có gương mặt rạng rỡ và hết sức hiền lành của năm đó.

Nếu như phải nói liệu trên đời này có hai người đến từ cùng một vùng đất, cùng cô đơn, cùng lấy lí do là có chuyện buồn mà sách vali lên đi du lịch bụi quả thật không hiếm lạ, nhưng họ lại cứ vậy gặp được  nhau rồi dây dưa không dứt lại không phải quá nhiều.

- Anh thích bóng đá chứ?

- À...dây thần kinh vận động của tôi có chút ngắn, cậu thấy đấy, tuy là nói sách balo lên đi du lịch bụi nhưng kế hoạch chính của tôi vẫn là nằm phè phỡn trong khách sạn hưởng thụ mà thôi.

Nghe thấy vậy cậu trai đó cười phá lên, nói gì mà sao anh lại có tư tưởng đi chơi như vậy chứ, đừng lãng phí thời gian, đằng nào chúng ta cũng chỉ có một mình, tôi tình nguyện làm hướng dẫn viên cho anh còn anh làm phiên dịch viên giúp tôi nhé...

Vừa nói cậu vừa kéo tay anh đi hết chỗ này tới chỗ kia rồi ríu rít kể nể về những thứ mà cậu tìm được trên mấy cổng thông tin điện tử trên mạng, thỉnh thoảng lại đưa tay gãi đầu cười hì hì vì mấy thứ chẳng giống như tưởng tượng.

- Tới thăm sân vận động Old Trafford là một trong những dự định tôi nhất định phải thực hiện được trước tuổi 30 đấy...

(Seventeen/ AllShua) Cho những tháng ngày tươi đẹp nhấtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ