Chapter 445. Sơn tặc gì mà thế này?(5)

1.4K 92 1
                                    

Chapter 445. Sơn tặc gì mà thế này?(5)
Cơ thế của Bàn Xung to gấp đôi so với người bình thường. Còn cơ thể của Thanh Minh lại thuộc dạng nhỏ hơn một chút kể cả khi so với một võ giả bình thường.
Vậy nên khi hai người đứng cùng nhau, Bàn Xung như to hơn Thanh Minh gấp ba lần. Thanh Minh đứng trước mặt một Bàn Xung đang lao tới với một khí thế khủng khiếp chẳng khác nào một con chồn nhỏ đứng chặn trước mặt một con bò điên.
"Hắn"
"Định làm gì vậy!"
Tất cả mọi người đều thốt lên kinh ngạc, Lâm Tô' Bính cũng đứng bật dậy.
Thế nhưng thay vì chạy trốn, Thanh Minh lại tiến lên vài bước.
"Hắn định làm gì vậy!"
Đương nhiên là Lâm Tố Bính không nghĩ Thanh Minh sẽ thua Bàn Xung. Hắn chính
là Hoa Sơn Thần Long vang danh thiên hạ. Mặc dù hắn không tự tin rằng Thanh
Minh sẽ chiến thắng Bàn Xung, nhưng rõ ràng hắn cũng chẳng có lý do để nghĩ đến chuyện Thanh Minh sẽ thất bại.
Nhưng đó là chuyện khi Thanh Minh được cầm kiếm.
Hoa Sơn còn chưa bao giờ nghe nói đến Quyền Chưởng Chỉ Cước. Vậy thì rốt cuộc hắn lấy đâu ra tự tin để tay không đấu với Bàn Xung đây?
Đúng lúc ấy, một giọng nói thản nhiên như không lọt vào tai Lâm Tô' Bính.
"Chậc chậc. Nếu cứ như vậy thì hắn sẽ bị thương mất."
"Đúng vậy."
Lâm Tô' Bính kinh ngạc nhìn các mòn đồ Hoa Sơn.
Huynh đệ của bọn họ đang như con châu chấu trước bánh xe ngựa, tại sao gương mặt của bọn họ vẫn thản nhiên được như vậy chứ?
Thê' nhưng Lâm Tô' Bính không có thời gian đế trả lời câu hỏi ấy. Bởi vì Bàn Xung đã lao đến, vung cánh tay tấn công Thanh Minh.
"Tên khốnnnnnn!"
Cánh tay của hắn bắt đầu giáng xuống trên đầu Thanh Minh.
Rầmmmmmmmmm!
Trong nháy mắt, khói bụi bay mù mịt, che mờ hình dáng của hai người họ.
Những người đang theo dõi vô thức nhắm mắt lại.
Mặc dù luôn tự hào về việc làm sơn tặc, đã từng kinh qua biết bao tình huống nguy hiểm, nhưng quả thực, đến cả lũ sơn tặc cũng không đủ can đảm để mở mắt
chứng kiến cảnh tượng thảm khốc này.
'Hắn chết chưa?'
'Chậc chậc. Tại sao ta lại phải đi gom xác
Thế nhưng, sau khi bụi đất đã tân đi, cánh tượng hiện ra lại trái ngược hoàn toàn so với dự đoán của bọn chúng.
Cánh tay đang giáng xuống một cách khủng khiếp của Bàn Xung đã dừng lại giữa không trung.
Và dưới cánh tay còn to hơn cả eo của một thanh niên trai tráng, chính là cánh tay trông nhỏ như một que củi so với tay của hắn.
Lũ sơn tặc há hốc miệng, trợn tròn mắt.
'Hắn chặn được ư?'
Chặn được cánh tay to như cái cột đó á?
Đó là một cảnh tượng vô cùng khó tin. Thế nhưng, chẳng ai có thể phủ nhận được

sự thật ấy.
"Ôi trời ơi."
Sự bối rối bắt đầu lan ra trên mặt của Bàn Xung, kẻ đã lao đến với một sự uy hiếp khủng khiếp.
"Cái, cái tên "
"Chậc."
Thanh Minh chặn cánh tay của Bàn Xung lại, tặc lưỡi.
"Làm gì mà loạn hết cá lên thế không biết."
Rồi hắn nhẹ nhàng đấy cánh tay ấy ra.
Một cơn gió thổi đến khiến Bàn Xung đang mất hồn giật này mình, vội lùi về sau. Bàn Xung hết nhìn Thanh Minh vẫn còn lành lặn, lại nhìn đến cánh tay mảnh mai của hắn. Thế nhưng, dù đã trực tiếp trải qua, Bàn Xung vẩn không thể hiếu nổi. 'Chuyện này là sao
Hắn cứ ngỡ như mình đã đánh trúng một cục sắt.
Câm giác giống hệt như Vạn Niên Cự Nham mà hắn đánh vào mỗi khi tu luyện. Nhưng tại sao một cánh tay mảnh khảnh ấy lại có sức mạnh to lớn như vậy chứ, thật quá vô lý.
Chẳng biết Thanh Minh có hiếu tâm trạng của Bàn Xung hay không, mà hắn chỉ nhẹ nhàng bẻ cố sang hai bên, rồi xắn tay áo lên.
"Ngươi."
"Đê tiện hơn ta nghĩ đấy."
Khóe môi Thanh Minh vén lên. Hắn cười, một nụ cười thực sự man rợ.
Trong khi đó, Lâm Tố Bính lại vô cùng bàng hoàng.
Hắn là người luôn duy trì thái độ ranh ma, tinh quái, linh hoạt trong mọi chuyện, nhưng bây giờ, đến cả hắn ta cũng kinh ngạc đến mức không thế thốt ra thành lời. 'Tiếu tử ấy chặn được ư?'
Đòn tấn công của Bàn Xung? Một cách dễ dàng như vậy?
Nếu không bàn đến võ công mà chỉ xét về thân lực, thì Bàn Xung chính là
người đứng thứ hai trong Lục Lâm.
Đến cả những người có cánh giới võ công cao hơn Bàn Xung cũng không bao giờ muốn đối đầu trực diện với đòn tấn công của hắn.
Giống như việc, dù con rắn có mạnh hơn con bò đi chăng nữa, nhưng nếu nó đối đầu trực diện với con bò, thì chắc chắn, nó cũng sẽ bị con bò nghiền cho nát bét. Ấy vậy mà Thanh Minh, kẻ chỉ nhỏ như một con cáo khi đứng trước con bò Bàn Xung lại có thế dễ dàng chặn được đòn tấn công của hắn
Sức mạnh của một võ giả bao gồm một nửa sức mạnh thiên bẩm, và một nửa từ nội công. À không, trong nhiều trường hợp, nội công còn chiếm ưu thế hơn.
Thế nhưng, cho dù có suy xét đến tất cả những điều đó, thì cảnh tượng này cũng quá phi lý rồi.
Đúng lúc ấy, những tiếng thì thầm của các môn đồ Hoa Sơn lại vang lên.
Lâm Tô' Bính quay đầu hỏi.
"Các ngươi đang nói gì vậy?"
Bạch Thiên nhìn thấy gương mặt bối rối của hắn ta thì bật cười.
"Nghe thì có vẻ hơi lạ, nhưng tên tiểu đó là người mạnh nhất ở Hoa Sơn đấy."
"Hắn không phải một kẻ mạnh thông thường đâu."
"Mà là mạnh đến mức vô lý."

Hoa Sơn tái Khởi(321-521)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ