Chapter 480. Cho thức ăn ngon thì là người tốt cả! (5)

1.2K 63 1
                                    

Chapter 480. Cho thức ăn ngon thì là người tốt cả! (5)
Vù ù ù ù ù ù ù ù ù! Cơn bão tuyết dữ dội đang ập đến.
Màn đêm buông xuống tối đen như mực, tầm nhìn bị che phủ nên dù mở to mắt cũng không thể nhìn thấy phía trước.
Sượt!
Trong bóng tối khắc nghiệt mà đến cả mãnh thú cũng không dám ló đầu ra ngoài.
Một người toàn thân khoác dạ hành phục còn đen hơn cả đêm tối đó đang chạy loanh quanh như một hồn ma trên tường thành trắng xóa của Băng Cung.
Bụp!
Hắn ẩn mình vào một góc của tòa thành, rồi đưa hai cánh tay lên ôm ôm xoa xoa cơ thể.
"Khư ư ư.....Lạnh chết ta mất!"
Hắn đã mang theo dạ hành phục mà không thể lường trước cái lạnh đáng sợ này.
Răng của Thanh Minh dưới chiếc khăn che mặt liên tục run cầm cập va vào nhau tạo nên âm thanh lốc cốc.
"Ta sẽ sống cuộc sống vinh hoa phú quý......"
Dù có trùm kín tấm da gấu lên cơ thể thì vẫn lạnh đến mức toàn thân không ngừng run rẩy, nói chi đến hiện tại hắn chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng ra ngoài vào đêm khuya như này, thì sẽ đau khổ đến thế nào chứ?
"Kiii!"
"Im lặng đi, tiểu tử thối!"
Bạch Nhi nằm trong chiếc áo mỏng đó thò đầu ra dưới cằm Thanh Minh như thể cũng không thể thích ứng nổi với cái lạnh này mà toàn thân cũng run lên cầm cập.
"Kiii! Kiiii!"
Và nó nhìn Thanh Minh với biểu cảm oán trách rốt cuộc tại sao Thanh Minh lại mặc chiếc áo mỏng như thế mà ra ngoài chứ.
"Một đứa vốn sống ở nơi lạnh giá như ngươi thì có gì mà than vãn làm ầm lên hả?"
Đó không phải là lời mà một võ giả đang run rẩy vì lạnh nên nói với người khác, nhưng vốn dĩ Thanh Minh là một người rộng lượng với bản thân và khắt khe với người khác.
Thanh Minh ấn chặt đầu Bạch Nhi vào trong rồi vuốt lại quần áo.
"Hừm. Phải làm nhanh nhanh rồi về thôi."
Thanh Minh đã bắt đầu di chuyển với quyết tâm sau khi trở về hắn nhất định sẽ lấp đầy bông vào bên trong dạ hành phục..
Bụp. Bụp. Bụp.
Chân của hắn đạp liên tục lên bức tường thành nhẵn bóng. Bức tường bị đóng băng nên trơn trượt vô cùng, nhưng đối với Thanh Minh mà nói thì những vách đá thẳng đứng phẳng như đồng bằng của Hoa Sơn cũng chẳng là gì, thì cái này không thể trở thành vấn đề được......
A A A A!
Ơ.......chắc cũng có chút vấn đề nhỉ?
Nghe thấy tiếng động nhỏ do Thanh Minh trượt chân gây ra, người tuần tra bên trong thành cau mày, mở cửa sổ.
Vù ù ù ù!
Thế nhưng cơn bão tuyết dữ dội tràn vào trong nên lại vội vã đóng cửa sổ lại.
"Trận bão tuyết gì thế này......."
Bông tuyết cứ quật liên tục vào cửa sổ gỗ rắn chắc. Nghe thấy âm thanh lách cách, hắn ta chậc lưỡi rồi nhăn mặt.
"Mùa đông năm nay có cảm giác lạnh bất thường nhỉ."
Và cứ thế vừa nghi hoặc vừa tiếp tục tuần tra.

Ở một phía khác, Thanh Minh xem xét tình hình bên trong một chút, bám chặt vào tường rồi lại cẩn thận leo lên trên.
"Hừm."
Vốn dĩ việc leo lên bức tường thành này chẳng thành vấn đề với Thanh Minh, nhưng vấn đề là cơn bão tuyết chết tiệt cứ liên tục quật vào sau lưng hắn.
'Nếu ta quay lại Bắc Hải lần nữa, thì ta không phải là con người!'
Thanh Minh sau khi thoăn thoắt leo lên mặt tường đến nơi cao nhất của tòa thành, cố gắng bám vào phía ít bị bão tuyết tác động nhất rồi áp tai lên trên.
Sau đó hắn nghe thấy giọng nói mà bản thân đã từng nghe thấy truyền đến từ bên trong.
"Ồ?'
Một phát ăn ngay sao?
Hắn đã định rà soát một lượt từ trên xuống dưới, vì có vẻ như Cung chủ Băng Cung thích những nơi cao như vậy. Thật may mắn là Thanh Minh đã đoán đúng.
"Ki......."
"Suỵt."
Thanh Minh dùng ngón tay đẩy đầu Bạch Nhi vào trong rồi mỉm cười, hắn ẩn toàn bộ khí tức rồi nâng cao phạm vi khí cảm.
Giọng nói từ bên trong bắt đầu vang lên rõ ràng hơn.
Hai người.
Đúng như dự đoán, giọng nói mà hắn lờ mờ nghe thấy lúc nãy là của Cung chủ Băng Cung.
"Đám người đó?"
Nghe câu hỏi của Tuyết Xuyên Thượng, đại trưởng lão của Băng Cung Lãnh Bích Vệ đã ngay lập tức mở miệng.
"Thưa Cung chủ, đang giam lỏng trong phòng ạ."
"Hừm."
Ánh mắt của Tuyết Xuyên Thượng khẽ tối sầm lại.
"Đều là những kẻ thú vị. Đặc biệt là tên Hoa Sơn Thần Long đó."
Lãnh Bích Vệ cau mày trước lời đánh giá hào phóng đó.
"Không phải chỉ là một tên khiếm nhã sao? Lại dám hành xử cộc cằn lỗ mãng như vậy trước mặt Cung Chủ ngài. Có vẻ như tên tiểu tử đó sớm nhận được danh tiếng nên không để ai vào mắt mà."
Trọng giọng nói của Lãnh Bích Vệ tràn đầy nộ khí, nhưng Tuyết Xuyên Thượng chỉ cười nhẹ.
"Có đúng như vậy không?"
".......Cung Chủ có suy nghĩ khác sao?"
Hắn vuốt cằm rồi hạ giọng.
"Sự cứng đầu không đi kèm thực lực thì chỉ là sự ngạo mạn, nhưng sự cứng đầu đi kèm với thực lực thì đó chính là sự tự tin. Trong mắt ta thì hắn không giống như một kẻ kiêu ngạo."
".......Bất quá thì cũng chỉ là hậu khởi chi tú mà thôi."
"'Không lý nào Dã Thú Cung lại giới thiệu một tên chỉ ở cảnh giới của một hậu khởi chi tú bình thường chứ?"
"Cái đó......."
Lãnh Bích Vệ không thể đáp lại mà dần dần hạ giọng.
Cung Chủ Dã Thú Cung Mạnh Tiểu.
Tắc Ngoại Ngũ Cung đã không ngừng trao đổi với nhau để chống đối Trung Nguyên và sống sót trong môi trường khắc nghiệt như vậy trong suốt thời gian qua. Vậy nên Tuyết Xuyên Thượng cũng biết khá nhiều về Mạnh Tiểu.

Hoa Sơn tái Khởi(321-521)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ