Đi chơi hội kết thúc sớm vì gặp phải nhóm ba người Phác Linh Bảo, trên đường về, Phác Trí Mân ngồi trên lưng ngựa, nhớ đến ba người khi nãy bị đánh còn phải cười làm lành, nhịn không được lại cười.
Cúi đầu nhìn người trong lòng mím môi cố nhịn cười, Mẫn Doãn Kì quyết định sau này tìm cơ hội đánh ba tên kia nhiều một chút. Trước đây khi Phác Linh Bảo đẩy đệ đệ xuống hồ, hai tên đường huynh đệ kia cũng có mặt, chờ đến tam cửu năm nay sẽ bảo người vứt bọn chúng xuống sông tắm.
Biệt viện của Thành Vương ở thành đông, khu rừng hoang phủ Bắc Uy Hầu chia cho hắn cũng ở thành đông. Cưỡi Tiểu Hắc đi chưa được xa đã thấy được khu rừng hoang um tùm. Phác Trí Mân nghiêng đầu nhìn Mẫn Doãn Kì còn đang trầm tư, vẫn còn nhớ nữ tử áo hồng kia sao? Nhớ đến phản ứng của hắn khi đó, đôi môi khẽ cong chầm chậm mím chặt lại, “Doãn Kì…”
“Hửm?” Mẫn Doãn Kì hoàn hồn lại, cúi đầu nhìn hắn.
Nữ tử đó là ai? Câu hỏi đến bên môi lại bị nuốt xuống, Phác Trí Mân mím môi, xoay đầu lại nhìn khu rừng, “Ngươi nghĩ mảnh rừng hoang này trồng thứ gì kiếm được tiền?”
“Rừng hoang?” Mẫn Doãn Kì ngẩng đầu nhìn khu rừng, phì cười, “Loại rừng này, đất ít đá nhiều, cũng không thể cưỡi ngựa săn bắn…” Nói đến đây, Mẫn Doãn Kì đột nhiên kéo cương, dừng ngựa trầm tư nhìn khu rừng trước mặt.
Khu rừng này ít nhất cũng ba trăm mẫu, đá lởm chởm, lại có cây thấp, cỏ dại um tùm, hoàn toàn không thấy được tình hình bên trong, là nơi cực kì thích hợp để đóng quân! Hơn nữa, nơi này chỉ cách kinh thành hai mươi dặm! Chỉ tiếc đất đai ngoại thành đều có chủ, ngày trước Thái Tổ chiếm được thiên hạ, đã chia đất đai quanh kinh thành cho các vị công thần khai quốc. Nếu hắn ngang nhiên mua mảnh rừng vô dụng này, chắc chắn sẽ có người nghi ngờ.
“Trí Mân, ngươi có biết khu rừng này là của ai?” Nếu có được nơi này, thì sẽ giải quyết được rất nhiều chuyện, nếu tương lai có gì chẳng may, cũng có một đường lui, cho dù mất công sức, Mẫn Doãn Kì nhất định phải mua được mảnh đất này.
Phác Trí Mân cúi đầu, thở dài một tiếng rồi nói: “Khu rừng này, hiện tại chính là đại bộ phận gia sản của ta.”
Mẫn Doãn Kì ngây người một lúc, cười to ôm người trong lòng lên hôn một cái, “Trí Mân , ngươi đúng là phúc tinh của ta!”
“Ha?” Lần này đến Phác Trí Mân ngây người.
“Bắc Uy Hầu vẫn chưa xuất gia, phụ thân ta…” Phác Trí Mân mím môi, rõ ràng phụ thân biết Mẫn Doãn Kì và tứ hoàng tử đối chọi nhau, còn dự tính như thế, tuy là như vậy có thể đảm bảo phủ Bắc Uy Hầu vẹn toàn, nhưng hậu thử bạc bỉ như thế thật khiến lòng người rét lạnh.
“Mân Nhi .” Mẫn Doãn Kì đau lòng ôm hắn lại, “Sinh ra trong vương hầu, có những chuyện, đừng cưỡng cầu.”
Phác Trí Mân thở dài, thả lỏng dựa vào ngực Mẫn Doãn Kì, nhẹ giọng nói: “Ta biết…”
“Hí~” Xe ngựa đang chạy đột nhiên dừng lại, hai xa phu chúi người tới trước. Mẫn Doãn Kì lập tức ôm chặt người trong lòng, một tay chống xuống sàn xe mới không ngã xuống.
“Vương gia tha tội, tiểu nhân đáng chết.” Xa phu vội nhận tội.
“Chuyện gì vậy?” Thấy người trong lòng bình an vô sự, Mẫn Doãn Kì mới hỏi.
“Ngựa của tứ hoàng tử và thị vệ đột nhiên dừng lại, tiểu nhân không dừng xe kịp.” Xa phu kéo một bên rèm lên để bọn họ quan sát tình hình phía trước.
Một nữ tử áo hồng nhạt quỳ trước ngựa giơ cao huyết trạng, Mẫn Cảnh Du mặc thường phục hoàng tử màu vàng tối ngồi trên ngựa, sau khi nghe nữ tử nói gì đó đột nhiên xuống ngựa đi về phía nữ tử kia.
“Nguy rồi!” Mẫn Doãn Kì buông người trong lòng ra, lập tức xuống xe, chặn lại trước khi Mẫn Cảnh Du tới trước mặt nữ tử kia, túm lấy cánh tay nàng ta, “Nhược Y, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi rồi!”
“Ngươi…” Nữ tử đang quỳ chính là Cát Nhược Y, vốn nghe nói hôm nay là sinh thần của Bắc Uy Hầu, nàng ta liền cầm cáo trạng chặn đường người có vẻ như là địa vị cao nhất, không ngờ đột nhiên một nam tử mặc áo xanh nhạt kéo tay mình, còn gọi khuê danh của mình, làm nàng ta sững cả người.
“Tam hoàng huynh, huynh biết nữ tử này?” Mẫn Cảnh Du nhíu mày, “Khi này nàng ta vừa nói muốn cáo ngự trạng.”
“Nàng là một vũ nương ta gặp trong đại mạc.” Mẫn Doãn Kì chỉ chỉ vào đầu mình, “Người của phiên bang, không hiểu rõ nơi này.” Không để Cát Nhược Y biện bạch, Mẫn Doãn Kì đánh cho nàng ta bất tỉnh, đưa cho thị vệ đứng cạnh.
Mẫn Cảnh Du nghe vậy, đánh giá Cát Nhược Y một chút, thấy tuy nữ tử này xanh xao tiều tụy, nhưng vẫn không giấu được dung mạo xinh đẹp, là mỹ nhân hiếm có. Hắn không hề nghi ngờ lời Mẫn Doãn Kì, vì quả thật khi nãy nữ tử này đã nói mình là Nhược Y gì đó.
“Hôm khác vi huynh đáp lễ cho đệ.” Mẫn Doãn Kì cười vỗ vai Mẫn Cảnh Du, hai người khách sáo qua loa vài câu rồi ai đi đường nấy, Mẫn Doãn Kì xoay người đi thở phào một hơi, bảo thị vệ đưa Cát Nhược Y về biệt viện trước.
Buổi chiều, Phác Trí Mân ngồi trong thư phòng tiếp tục giúp Mẫn Doãn Kì chép sách, trước mắt lại hiện lên cảnh tượng khi Mẫn Doãn Kì nhìn thấy nữ tử kia. Hôm qua vứt hắn lại đuổi theo nàng ta một lần, hôm nay lại như vậy, hơn nữa dùng cơm trưa xong thì lại đi thăm nữ tử kia rồi…
Trong lòng chua xót khó chịu, hoàn hồn lại mới phát hiện mình chép sai hàng, đành phải xé bỏ tờ này chép lại từ đầu, nhấc bút lên, lại vô thức viết liên tục hai chữ “Kì”!
.
_phúc tinh: cứu tinh, ngôi sao may mắn
_cáo ngự trạng: cáo trạng với vua
_hậu thử bạc bỉ: coi trọng bên này xem nhẹ bên kia
_huyết trạng: cáo trạng viết bằng máu
BẠN ĐANG ĐỌC
[𝚈𝙾𝙾𝙽𝙼𝙸𝙽] 𝑊𝑖𝑓𝑒 𝑖𝑠 𝑡ℎ𝑒 𝑏𝑒𝑠𝑡
RomanceThể loại: Nhất công nhất thụ, cung đình, trọng sinh, ấm áp, công sủng thụ, HE Nhân vật chính: Mẫn Doãn Kỳ - Phác Trí Mẫn