Phác Trí Mân lạnh lùng nhìn Phác Dương Văn huênh hoang, bước chậm tới, đưa tay, đánh “chát” một cái vào khuôn mặt đang cười đắc chí của hắn.
Phác Dương Văn bị đánh thì ngây cả người, chầm chậm quay đầu lại, “Phác Trí Mân , ngươi dám đánh!”
“Chát!” Lại thêm một tiếng bạt tai, đánh cho Phác Dương Văn hoàn toàn sững sờ.
“Nói chuyện với huynh trưởng, sao có thể gọi thẳng tên? Chẳng lẽ tam thúc chưa từng dạy ngươi, hiếu lễ là thế nào?” Phác Trí Mân đứng từ trên cao nhìn xuống tên đường đệ bị mình đánh lảo đảo.
“Phác Trí Mân , đừng quá đáng!” Phác Hoa Phong đứng bên cạnh thấy đệ đệ bị đánh, giơ tay định động thủ.
Hai thị vệ đứng sau Phác Trí Mân lập tức rút đao đeo trên hông ra, đám người kia đều hoảng sợ phải lùi bước, có vài huynh đệ tuổi nhỏ trực tiếp khóc lên.
“Tất cả dừng tay!” Giọng nói uy nghiêm của Bắc Uy Hầu vang lên từ sau lưng, hắn giận dữ đi đến.
Người trong nhà họ Phác ngày thường nghe thấy tiếng gia chủ đều giật mình run rẩy, hôm nay nghe đến lại đồng loạt thở phào.
“Trí Mân !” Mẫn Doãn Kì bước nhanh tới, ôm Vương phi nhà mình vào lòng, “Không sao chứ?”
Phác Trí Mân mím chặt môi, nhưng cũng không kiềm được phải cong lên, tình hình thế này nhìn là biết ngay hắn đang dạy dỗ người khác, người này thật đúng là…
Mẫn Doãn Kì thấy người trong lòng không sao, quay đầu nhìn Phác Dương Văn đang ôm mặt và Phác Hoa Phong vẫn chưa kịp hạ tay xuống, “Hầu gia, chưa nói đến việc Trí Mân là Vương phi, trong phủ Bắc Uy Hầu, chẳng lẽ không cần tôn kính huynh trưởng? Phép tắc hiếu lễ trong Phác gia thật đã khiến bổn vương được mở rộng tầm mắt!”
Sắc mặt Phác Trí Tân hết xanh rồi lại trắng, chỉ vào hai chất tử nói: “Hai đứa các ngươi, đi diện bích cùng thế tử, mỗi đứa chép Hiếu Kinh năm mươi lần, chưa chép xong thì không được ăn cơm!”
Phác Dương Văn còn muốn nói gì đó, bị Phác Trí Tân trừng cho câm miệng, chỉ còn biết xoay lưng đi cùng ca ca mình.
“Khoan đã!” Mẫn Doãn Kì buông Vương phi nhà mình ra, gọi hai người lại, “Gia pháp quốc pháp phải phân rõ, bất kính với Vương phi, đáng chịu tội gì?”
Hai huynh đệ kia không có Phác Linh Bảo bên cạnh, cũng như không có người để tin cậy, liếc mắt nhìn nhau, đến lúc này mới thấy sợ, nhìn đại bá cầu cứu.
“Vương gia bớt giận, chúng nó còn non trẻ không hiểu chuyện.” Phác Trí Tân hơi bẽ mặt, nhìn Phác Trí Mân đang đứng sau Mẫn Doãn Kì nửa bước một cái.
Phác Trí Mân thấy tình hình như thế, bước lên kéo tay Mẫn Doãn Kì, dịu giọng nói, “Bỏ đi, đều là huynh đệ trong nhà, Vương gia đừng tức giận.”
Mẫn Doãn Kì nghe hắn nói vậy, vỗ vỗ bàn tay thon dài mềm mại, “Vương phi không tính toán, chuyện hôm nay bỏ qua, sau này nếu như để bổn vương thấy có kẻ bất kính với Vương phi, thì đừng trách sao bổn vương trở mặt không nhìn người thân!”
BẠN ĐANG ĐỌC
[𝚈𝙾𝙾𝙽𝙼𝙸𝙽] 𝑊𝑖𝑓𝑒 𝑖𝑠 𝑡ℎ𝑒 𝑏𝑒𝑠𝑡
RomanceThể loại: Nhất công nhất thụ, cung đình, trọng sinh, ấm áp, công sủng thụ, HE Nhân vật chính: Mẫn Doãn Kỳ - Phác Trí Mẫn