CHƯƠNG 412: Đã từng

9 1 0
                                    

Thời gian dường như trở nên ngưng đọng, thật chậm rãi.

Sư Thanh Y cảm nhận được Lạc Thần nắm chặt lấy tay nàng, nàng thậm chí còn có thể nghe được tiếng hít thở có phần gấp gáp của Lạc Thần vô cùng rõ ràng, tay cũng run nhiều hơn.

Lạc Thần xưa nay là người điềm tĩnh biết bao, nàng ấy đứng đó, tựa như một đầm nước, cách một tầng sương mù, rất khó nhìn ra bên dưới sự điềm tĩnh của nàng ấy rốt cuộc đang che giấu thứ gì.

Mà lúc này, Sư Thanh Y lại thấy rất rõ ràng.

Lạc Thần hạ giọng, hỏi nàng: "... Còn muốn đọc tiếp không?"

Sư Thanh Y nhìn quyển sách trong tay, số trang còn lại vẫn rất nhiều, có thể thấy được năm đó Hạ Trầm đã ghi lại rất nhiều nội dung.

Những nội dung này, mỗi một điều cùng lắm chỉ là những lời vụn vặt, nhưng gom góp lại sẽ trở thành những vết thương đã lâu trùng điệp phủ đầy bụi, không dám chạm vào. Vào thời khắc này, chúng bị mở ra một lần nữa, được thả ra sau một quãng thời gian nặng trĩu dài đăng đẳng, lại thấy ánh mặt trời giữa một mảng bụi bặm tung bay.

Trong nháy mắt, Sư Thanh Y tựa như nếm trải vô số mùi vị thế gian, lòng có trăm ngàn mối suy nghĩ hỗn loạn, cuối cùng chỉ gật đầu.

Lạc Thần dừng chốc lát mới nói: "... Có cần tạm dừng một chút rồi mới đọc tiếp không?"

Giọng nàng ấy cũng có chút run run, hiển nhiên là đang nỗ lực kìm nén, ngữ điệu cũng là cực kỳ cẩn thận, như thể đang nâng một quả tim trong tay, yêu chiều đến mức không dám để nó rơi xuống.

"... Không sao cả." Sư Thanh Y càng thấy nàng ấy như vậy lại càng chua xót: "Ta không sao cả, nàng đừng lo."

Lạc Thần nói: "Để ta nhìn mắt của nàng trước."

Sư Thanh Y biết, Lạc Thần muốn nhìn mắt của mình trước để xác nhận tâm trạng của nàng dao động trong phạm vi có thể chấp nhận được, bằng không thì sợ rằng nàng ấy không dám để nàng đọc tiếp nữa.

Hít thở sâu thả lỏng một chút, Sư Thanh Y tự kéo vải lụa trắng xuống, nhìn về phía Lạc Thần.

Lạc Thần cẩn thận nhìn nàng một lúc, lại giúp nàng buộc lại vải lụa.

Sư Thanh Y miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cực nhạt: "... Nàng thấy chưa, ta không sao đúng không?"

Ánh mắt Lạc Thần buông xuống.

Sư Thanh Y lại cầm quyển sách lên.

Lạc Thần vẫn nắm tay nàng: "Nhớ kỹ, chỉ đọc thôi, đừng nghĩ nhiều."

Sư Thanh Y nhìn nàng ấy, nhận ra khóe mắt nàng ấy đo đỏ, nói: "... Nàng mới phải đừng suy nghĩ nhiều ấy."

Lạc Thần nhìn nàng một cái, trầm mặc vươn tay, chậm rãi lật một trang.

Vài trang kế tiếp là sơ đồ phác thảo một ít thiết kế cơ quan của Hạ Trầm, hoặc là những ghi chép về việc mua vật liệu. Lạc Thần nhìn quét một cái liền lật tiếp, mãi cho đến khi lại có ghi chép xuất hiện, ánh mắt của nàng ấy mới trở nên cứng nhắc, đầu ngón tay chạm vào trang giấy, từng câu từng chữ, đọc cực kỳ chậm.

Tham Hư Lăng (Hiện đại thiên) [Quyển 4+5a] - Quân Sola [BHTT] [Hoàn thành]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ