Chương 83

3.8K 221 20
                                    

  Hôm sau, Trương Thư Hạc nghỉ ngơi nửa ngày trên giường đá, lợi dụng cớ tu luyện làm lý do, luôn bế quan trong sơn động nửa tháng có thừa, cũng luyện hóa toàn bộ số rượu trái cây dự trữ trong không gian. Tuy rằng y đang trong tu luyện, nhưng trong khoảng thời gian ngắt quãng khi công pháp vận hành, ý thức vẫn có thể cảm nhận thấy hướng đi của Kim Trảm Nguyên, cái tên này hiển nhiên khi ngay từ đầu y không nói một tiếng đã bế quan, tâm tình liền có chút nóng nảy.


Buồn bực vì hành động giống y chang lần trước của Trương Thư Hạc, khó chịu muốn chất vấn y, thế nhưng Trương Thư Hạc đang trong tu luyện, nếu một khi tùy tiện quấy rầy sẽ dễ tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì lần nữa kinh mạch bị thương tổn, nặng thì sẽ dừng lại không thể tiến tới trên con đường đại đạo. Kim Trảm Nguyên đã hấp thu thú tinh thượng cổ nên cực kỳ rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó, cho dù căm tức đầy bụng, nhưng liên hệ đến sự an nguy của đối phương, cũng chỉ có thể nuốt xuống, sau đó buồn bực đi tới đi lui trong sơn động, thường thường quay đầu u ám nhìn Trương Thư Hạc, sau cùng sắc mặt xanh xám xoay người rời đi, mà bên kia thì lần nữa truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết quỷ khóc sói gào, rõ ràng là vì căm tức mà tìm cửa phát tiết.

Khi lần thứ hai ý thức Trương Thư Hạc thanh tỉnh, tuy rằng chưa mở mắt ra, nhưng vẫn cảm giác hiện tại hẳn là ban đêm, bởi vì gần đây khí trời càng ngày càng lạnh, cửa động cũng không có cửa, gió lạnh thổi vào từng đợt, thế nhưng trên người lại không có sự lạnh lẽo như trong dự liệu, trái lại nóng hầm hập.

Nguyên nhân là đang có một con báo toàn thân màu tím đen đang ngủ say ở bên cạnh y, thanh âm trái tim đập khi báo ngủ say vừa thong thả lại trầm ổn, sẽ khiến tâm tình người nghe không khỏi bình ổn lại, toàn bộ thân thể của nó đều bao vây theo chiều thuận kim đồng hồ dựa vào tư thế ngồi của Trương Thư Hạc, có một loại ý vị thủ hộ, hoặc như là vật sở hữu của mình, bốc đồng nhốt lại, chỗ mà thân thể không thể vây tới cũng dùng đuôi chiếm cứ, thường thường lay động hai cái, biểu hiện nó lúc này đang ngủ nhất tâm nhị dụng (làm cùng lúc 2 việc, vừa ngủ vừa canh gác), tùy thời có thể ứng phó tình hình đột phát, mà da lông dày nặng toàn thân của nó chính là nguồn ấm tốt nhất trong ngày đông, lông kia chạm vào trên đùi, tựa như một lò sưởi, ngăn chặn sự rét lạnh vô tình bên ngoài cho y.

Trương Thư Hạc thanh tỉnh suy nghĩ bất quá cũng chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhưng biết có hắc báo ở bên cạnh, tâm tình vô ý thức vững như bàn thạch, công pháp cũng được vận hành càng thêm trôi chảy.

Đợi đến nửa tháng sau mới xem như là nước chảy thành sông, vừa mở mắt ra, vẻ vui mừng liền hơi lộ ra hai phần từ đuôi mắt y, kế đó vươn tay phải nhìn, chỉ thấy cả ngón trỏ tay phải đều là màu đen sẫm, kế đó vận khí dồn ép, màu đen kia cuối cùng chảy ra từ giữa ngón tay, đợi sau khi bức ra được toàn bộ màu đen, hình thành một khối dịch thể màu đen cỡ nắm tay trẻ sơ sinh ở đầu ngón tay.

Công pháp mà Trương Thư Hạc tu luyện là phải thanh trừ dơ bẩn tồn trữ trong cơ thể không còn một mảnh, sau đó lại lấy linh khí xây dựng thân thể, mới có thể chạm đến đại đạo, nếu trong cơ thể có một chút dơ bẩn, vậy sẽ không có cách nào đồng hóa được cùng linh khí thiên địa, cũng sẽ vô duyên với đại đạo, mà số lượng dơ bẩn thân thể con người tích trữ trên thực tế khác xa sự tưởng tượng của người bình thường.

Mà quá trình thanh trừ dơ bẩn cũng cực kỳ dài dòng, thời gian mấy năm trước Trương Thư Hạc cũng chỉ thanh trừ được tầng dơ bẩn ngoài toàn thân, mỗi lần bức ra đều phải đi tắm, tắm không biết bao nhiêu lần, về sau khi dùng ăn ngọc đào càng ngày càng nhiều, mới rốt cục thanh trừ được sạch sẽ hơn phân nửa dơ bẩn trong da thịt với trong máu, những chỗ đó đều là địa phương tương đối dễ thanh trừ trên thân thể con người, còn như ba chỗ nội tạng, đầu với xương thanh trừ mới là trắc trở nhất.

Nếu vẫn cứ giống như trước, chỉ vận hành mấy lần công pháp là có thể bài trừ dơ bẩn toàn thân, trên cơ bản đã là điều không có khả năng, dơ bẩn xâm nhập đến bên trong nội tạng xương cốt thân thể cực kỳ ngoan cố, nếu một lần có thể thanh trừ được cỡ bằng nắm tay như hiện tại, cũng đã là vận khí không tệ rồi, có lẽ sau này rất có khả năng dù tốn thêm mười ngày nửa tháng cũng không thể bài trừ được một phần mười trong đó.

Trương Thư Hạc nhìn dịch thể màu đen được một luồng linh khí bao lấy giữa ngón tay, kế đó lấy một cái chén giấy trống, rót nó vào trong, sau đó quăng một tấm hỏa phù thiêu, chỉ chốc lát sau chén giấy kể cả dịch thể dơ bẩn bên trong liền bị lửa thiêu không còn một mảnh.

Sau khi đốt xong, Trương Thư Hạc lại nhắm mắt kiểm tra tình hình trong thân thể một lần nữa. Từ sau lần nhập định này, cho dù y vẫn luôn nhắm mắt lại, nhưng đối với chuyện phát sinh trong phạm vi mấy chục mét, dường như đều có thể rõ như lòng bàn tay, ý thức mơ hồ trước đây không có khả năng so bằng, hơn nữa mấy ngày tiếp theo lại càng trở nên rõ ràng dị thường.

Mấy ngày hôm trước Kim Trảm Nguyên đã tìm tới vài người không biết từ nơi nào, quả thật giống như lời hắn nói đang hỗ trợ thu thập cặn đỏ, mấy người cả ngày bận rộn không ngừng, trong khoảng thời gian ngắn cuối cùng lại nhét đầy sơn động chứa cặn đỏ sát vách.

Nguồn gốc những cặn đỏ này hiển nhiên không phải chỉ lấy được từ tang thi, dù sao thiêu một con tang thi cũng chỉ có một nắm nhỏ, số lượng cực kỳ hữu hạn, so ra lấy được từ hủ đằng thì nhiều hơn nhiều. Gần đây dường như huyết đằng càng hung mãnh hơn so với tang thi, rất nhiều nơi đều có xuất hiện, vả lại còn có xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ. Nếu tiêu diệt một cây hủ đằng, số lượng cặn đỏ lấy được tuyệt đối khả quan, không biết nhiều hơn gấp bao nhiêu lần so với lấy được từ trên thân tang thi.

Khi Trương Thư Hạc nhìn thấy cặn đỏ chất tràn đầy sát vách, trong lòng cũng hơi ngẩn ra. Trước đó chuyện với Kim Trảm Nguyên xác thực y có ý trốn tránh, tuy rằng lúc đó thân thể phản ứng cực kỳ quái dị, lại vẫn không muốn đối mặt, chỉ muốn cứ tiếp tục tu luyện như thế, thẳng đến khi đại đạo có thể thành, hết thảy mọi chuyện cũng sẽ không cần phải phí tâm tư nữa.

Thế nhưng có rất nhiều chuyện trên đời không như ý người, không có khả năng tất cả đều sẽ theo lòng người. Tình thế hiện nay, cả nhân loại đang ở sát rìa của sự diệt vong, tang thi và huyết đằng lan tràn, mà càng ngày càng ác liệt, đồng thời theo lượng lớn tang thi cấp thấp bị diệt sát đào thải, còn lại cũng tuyệt không phải thứ dễ đối phó, mà nhân loại thì đều liên tiếp xảy ra tình hình, thợ săn càng ngày càng ít. Những điều này tuyệt không phải điềm báo tốt, nói không chừng lúc nào đó cả nhân loại sẽ bị diệt hoàn toàn, triệt để biến mất khỏi thế gian này, mà y trước khi đại đạo chưa thành, cũng không nhất định sẽ may mắn tránh khỏi được nguy nan, nhân loại không còn tồn tại, y cũng chỉ có thể là độc mộc khó chống đỡ.

Mà đi theo một con yêu tu hóa hình, tình trạng lại có sự khác biệt, Kim Trảm Nguyên chắc hẳn chính là một chiếc thuyền có lợi nhất đối với việc tu luyện tương lai và sinh mệnh của y. Nếu muốn làm tỉ dụ tình huống hiện tại của y, phía trước là biển rộng mênh mang, phía sau là dốc núi vách đá dựng đứng, như vậy ở trước mặt y chính là sự bảo đảm cuối cùng để y có thể đi tiếp, y không có lý do gì dưới tình huống biết rõ nguy hiểm, từ bỏ con thuyền có thể mang theo y đi về phía trước, mà ở lại tại chỗ chờ đến khi màn đêm tử vong giáng lâm.

Tuy Trương Thư Hạc nhắm mắt, nhưng trong lòng lại tựa như một chiếc máy tính vận chuyển tốc độ cao, sau khi dự kiến thiết lập vô số con đường lui cân nhắc lợi hại tính toán ra kết quả, phát hiện hết thảy kết quả đều như nhau, trừ phi mối nguy hiểm về tang thi huyết đằng đã không còn tồn tại, mà yêu tu này cũng biến mất, nhưng điều này hiển nhiên cực không có khả năng, mà mình muốn tu thành đại đạo, cũng vẫn cần một đoạn đường rất dài phải đi.

Mặc dù Trương Thư Hạc có chút khó có thể đối mặt loại kết quả này, nhưng không thể nghi ngờ con yêu tu kia là tấm chắn có lợi nhất đối với y trước mắt, tuyệt không có đạo lý tự tay bỏ đi.

Do dự nửa ngày, sắc mặt Trương Thư Hạc cũng có chút trắng xanh đan xen, nguyên nhân đơn giản là y vẫn có gút mắt với Kim Trảm Nguyên, bất quá đổi góc độ khác suy nghĩ lại, điều này so với việc có thể sống tu đạo, một ngày nào đó nhìn thấy được thiên đạo, bất quá cũng chỉ là một số việc nhỏ không đáng kể, muốn thành đại sự, lại há có thể không trả bất kỳ giá nào. Nghĩ đến điều này, vẻ mặt mới rốt cục bình tĩnh trở lại.

Mạt Thế Chưởng Thượng Thất TinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ