Chương 124

1.8K 97 1
                                    

Trần Hạc thấy thế tức khắc chắp tay: "Vu huynh, khiến huynh đợi lâu."

Vu Liệt lại nhiệt tình kéo y qua, nói: "Trần ca, trong khoảng thời gian này không có linh tửu của huynh, đệ chỉ đành đến phân xưởng mua, nhưng từng uống qua rượu huynh ủ, quay lại uống rượu của phân xưởng thì không có mùi vị gì, vì vậy huynh vừa phát phù truyền âm, đệ liền tới ngay, huynh có mang linh tửu đến không?" Nói xong dường như biết sau hiểu muộn, nhìn Trần Hạc, nhất thời "hử" một tiếng, giật mình nói: "Trần ca, huynh, huynh đã Luyện Khí Kỳ tầng tám rồi?"

Lần trước khi Vu Liệt gặp y, rõ ràng vừa mới thăng lên Luyện Khí Kỳ tầng sáu, hiện tại mới chưa đến ba tháng đã đến Luyện Khí Kỳ tầng tám, cũng khó trách Vu Liệt nhìn về phía Trần Hạc như gặp quỷ.

Bởi vì giữa các tu sĩ đều biết, Luyện Khí Kỳ trước tầng năm là dễ tiến cấp nhất, bảy tầng sau đó thì mỗi tầng một khó, nếu không cũng sẽ không có người tu tiên cấp thấp cả đời cũng không Trúc Cơ được. Vu Liệt há to miệng nhìn Trần Hạc nửa ngày, sau cùng mới ngậm miệng lại, trong lòng lại chấn kinh vô cùng, phỏng đoán có thể do tư chất Trần Hạc tốt, nếu không không có khả năng sẽ tấn cấp nhanh như vậy.

Sau đó, khuôn mặt vốn nhiệt tình tươi cười với Trần Hạc, lại tăng thêm ba phần, nếu như có thể nịnh bợ được người tu tiên tư chất tốt, vậy chính là tạo hóa của cậu, dù sao người như vậy nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai đều sẽ phát huy tài hoa trong tu tiên giới, chí ít Trúc Cơ là không có vấn đề.

Trần Hạc đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng cậu ta, chỉ lấy một vò linh tửu nhỏ từ túi trữ vật, thành công dời đi lực chú ý của Vu Liệt. Trong một vò nhỏ này chứa đầy ba ống rượu, tổng cộng giá trị hơn hai trăm khối linh thạch hạ phẩm, "Vu huynh, một vò này tặng cho huynh."

Vu Liệt tức khắc mắt sáng ngời, phải biết rằng linh tửu chính là tiêu hao phẩm, tu sĩ cấp thấp thu nhập ít, bình thường ra ngoài chỉ có thể uống Mộc Tùng Tửu hai ba mươi năm, vừa cay miệng, hồi phục pháp lực cũng chậm, thật sự hệt như gân gà, nhưng lại mua không nổi linh tửu trên năm mươi năm, cho dù ngẫu nhiên mua một ống cũng giữ lại uống vào thời điểm mấu chốt, bình thường đều không nỡ uống một ngụm, hiện giờ Trần Hạc tặng cậu cả một vò, cũng được tính là một món lớn rồi.

Cậu mở nắp ra ngửi một chút, vẻ hưng phấn hiện rõ trên nét mặt, đây là Kinh Hoa Tửu, vị ngon, hồi pháp lực cũng nhanh, đồng thời ngửi là biết do Kinh Hoa cấp hai trên năm mươi năm ủ chế, đây chính là linh tửu thực dụng nhất đối với người tu tiên cấp thấp, bất quá cũng xa xỉ, uống một ngụm vậy chính là rào rào một đống linh thạch nhỏ đó.

Tức khắc cũng không khách khí, thu lại linh tửu, kế đó tựa sát vào Trần Hạc nhỏ giọng nói: "Trần ca, chuyện mà huynh truyền âm phù nói, đệ đã giúp huynh nghe ngóng rồi, đan dược hữu dụng đối với người tu tiên Luyện Khí Kỳ tương đối ít, Tiên Thành chỉ có hai ba loại, hữu dụng đối với tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ lại chỉ có một loại, chính là Hoàng Thanh Đan, trừ loại này ra thì chưa từng nghe nói qua có đan dược nào khác có hiệu quả so sánh được với nó..."

Trần Hạc sau khi nghe xong biến sắc, thoáng nhíu mi, Vu Liệt thấy thế lại mở miệng nói: "Bất quá, Trần ca cũng đừng gấp gáp, cũng không thể trăm phần trăm không có đan dược có công hiệu vượt qua Hoàng Thanh Đan, chí ít đệ chỉ biết có một loại, chẳng qua nguyên liệu tương đối khó tìm."

"Loại nào?" Trần Hạc không khỏi lên tiếng hỏi thăm.

"Trần ca biết lai lịch của Hoàng Thanh Đan không?" Vu Liệt hỏi lại, thấy Trần Hạc không trả lời, liền nói: "Hoàng Thanh Đan vốn dĩ không phải kêu tên này, mà gọi là Long Vân Đan, đây chính là một phương thuốc truyền xuống từ thời kì thượng cổ, lấy Long Vân Thảo làm chủ dược luyện chế, chỉ là trải qua mấy vạn năm, Long Vân Thảo đã bị người ta lần lượt ngắt hái không còn, hơn nữa chu kỳ nó sinh trưởng lại chậm, gần nghìn năm nay đã có chút không thể cung ứng kịp, lúc này mới có người sửa lại phương pháp luyện đan, dùng Hoàng Long Thảo thay thế Long Vân Thảo, thành Hoàng Thanh Đan hiện tại..."

"Bình thường người tu tiên đều biết, đan dược dùng dược vật thay thế luyện thành, đều phải tổn thất ba bốn phần mười hiệu quả của đan dược dùng phương pháp luyện đan vốn có luyện chế thành, vì vậy dựa vào hiệu quả thuốc trước mắt mà xem, đan dược thích hợp cho Luyện Khí Kỳ nhất, đồng thời còn tốt hơn so với Hoàng Thanh Đan, chỉ có Long Vân Đan..."

Khi Trần Hạc nghe thấy có Long Vân Đan này, quả thực mắt sáng ngời, bất quá sau khi nghe nói Long Vân Thảo đã bị tuyệt diệt, sắc mặt lại nhạt xuống. Vu Liệt cũng biết tin tức của mình quả thực rất đả kích người, bất quá cậu chỉ nói ra những điều biết được, về phần vì sao Trần Hạc cần phương pháp luyện đan như vậy, cậu thật sự không được biết, đối với cậu mà nói, cho dù Hoàng Thanh Đan là đan dược đã bị thay đổi qua, nhưng sử dụng cũng đủ rồi, chẳng qua hiện tại giá càng ngày càng mắc.

Trần Hạc nghe xong, lại có chút chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: "Long Vân Thảo hiện tại thực sự đã bị tuyệt diệt rồi?"

Vu Liệt ngẫm lại nói: "Việc này thì đệ cũng không rõ, có thể trong vườn thuốc một số môn phái sẽ còn lại một hai gốc, nhưng trên phố thì đã rất lâu rồi chưa từng nghe nói qua..." Mới nói xong, như là nghĩ đến điều gì, lại nói: "Trần ca, có một chỗ có thể sẽ có..."

"Nơi nào?"

"Cấm U Cốc, năm ngoái đệ tựa hồ có nghe người ta nói qua, có người ở Cấm U Cốc thấy được Long Vân Thảo, chỉ tiếc là một gốc cỏ non mấy năm, lúc đó hắn ta không ngắt lấy, bất quá nếu đã có cỏ non, vậy nói không chừng sẽ có Long Vân Thảo thành thục năm mươi năm hoặc là trên trăm năm..." Vu Liệt phỏng đoán chính là có lẽ Trần Hạc muốn tìm một hai gốc Long Vân Thảo để luyện chế thành đan dược, để dùng khi từ tầng mười một tới tầng mười hai. Nghĩ đến đây cậu cũng có chút ngứa tâm, nhưng cũng biết hy vọng không lớn, mấy năm nay không ngừng có người ra vào Cấm U Cốc, nếu có Long Vân Thảo thành niên, cũng có thể sớm đã bị người ta hái đi rồi, lại nói cho dù tìm được một hai gốc, muốn luyện chế Long Vân Đan cũng có phiêu lưu.

Mà Trần Hạc lại bởi vì câu này mà lại dấy lên chút hy vọng, dù sao y có nhũ cây để thúc, chỉ cần một hạt giống hay một gốc cây non là được rồi, không cần linh thảo đầy trăm năm.Vu Liệt không quên dặn trước: "Trần ca, lần mở ra tiếp theo của Cấm U Cốc, vừa vặn là ba ngày sau, đến lúc đó nếu như huynh muốn đi vào, có thể trực tiếp truyền âm cho đệ, lần này tiểu đội tổng cộng có sáu người, hiện tại vừa vặn thiếu một người, đến lúc đó có thể cùng đi."

Trần Hạc sau khi nói tiếng tạ ơn, thì đi đến một quầy hàng khác, đến chỗ cô nương bán hạt giống, trực tiếp dùng Hoàng Thanh Đan còn dư lại đổi một số hạt giống linh thảo trong linh điền không có, kế đó hy vọng tiểu cô nương có thể hỗ trợ nghe ngóng, môn phái chị họ của cô có Long Vân Thảo hay không.

Dù sao nếu như có thể lấy được hạt giống, cũng không cần phải đi Cấm U Cốc mạo hiểm nữa, tuy rằng y là Luyện Khí Kỳ tầng tám, nhưng nghe nói trong cốc có không hề ít yêu thú lợi hại, mỗi năm tu sĩ cấp thấp chết ở trong đó chiếm phân nửa, tuy rằng thu hoạch nhiều nhưng phiêu lưu cũng lớn.

Thời gian hai ngày, Trần Hạc không tu luyện, chỉ mở luyện hơn mười lò Hoàng Thanh Đan, lần này càng thêm thuận tay, cuối cùng luyện chế toàn bộ Hoàng Long Thảo thúc còn lại trước đó thành đan dược, tổng cộng gần tám trăm viên, chứa trong hơn mười lọ, những đan dược này đủ để bán được hai mươi bốn khối linh thạch trung phẩm, Trần Hạc lần nữa cảm khái, luyện đan quả nhiên là lời bạo a.

Bất quá, thế này cũng bởi vì lúc trước có lượng lớn nguyên liệu luyện tập, thuật luyện đan mới có tinh tiến, mà luyện đan sư khác, một ngày có thể luyện được một lò đã rất không tệ rồi, thất bại và xác suất thành công so ra chiếm phân nửa, vì vậy lợi nhuận tuyệt không nhiều như y tưởng tượng.

Đợi hai ngày, rốt cục cũng đợi được phù truyền âm của cô nương bán hạt giống, tiếc nuối chính là trong môn phái chị họ của cô, không hề có Long Vân Thảo. Trần Hạc cầm phù nửa ngày, chuyển tay bắn ra tấm phù truyền âm, hỏi thăm Vu Liệt thời gian mở ra Cấm U Cốc ngày mai. Rất nhanh Vu Liệt đã truyền âm lại, không chỉ liệt kê thời gian và hạng mục cần chú ý, còn cho địa điểm tập hợp cụ thể lúc đó của tiểu đội.

Trần Hạc sau khi thu hồi phù truyền âm, vén áo bào đứng dậy, cách ngày mai chỉ còn lại nửa ngày, lần này tiến vào Cấm U Cốc, không biết sẽ gặp phải dạng nguy hiểm gì, vì vậy y phải chuẩn bị nhiều một chút.

Một số pháp thuật Luyện Khí Kỳ bình thường, y đã nghiên cứu rất nhiều, cực quen thuộc, linh tửu khôi phục pháp lực lại càng được dự trữ đầy đủ, hiện tại cần thiết chính là một số món linh khí ('khí' này là khí cụ, còn 'khí' của linh khí hút vào cơ thể là 'khí' của không khí), trước đó phát hiện trong túi trữ vật của nam tử Trúc Cơ Kỳ kia có hơn mười món linh khí mang tính công kích, phẩm chất đều là trung thượng đẳng, đủ dùng, chẳng qua thiếu một số linh khí phòng ngự tốt, mà khăn tay trâm cài của nữ tu kia, y tuyệt đối sẽ không dùng, nếu không phải sợ bị người khác phát hiện, e rằng sớm đã đổi thành linh thạch rồi.

Nghĩ đến đây thì rời khỏi phòng, đi đến phố chợ, phố chợ ngoại trừ hàng vỉa hè mà một số tán tu bày, còn có một số cửa hàng cố định, trong đó mở lớn nhất, uy tín tốt nhất chớ quá Tu Nguyệt Lâu, trên dưới năm tầng lầu, trên đến linh khí pháp bảo, dưới đến linh thảo phương pháp luyện đan đều có bán, giá cả cũng hợp lý, không lừa già dối trẻ.

Trần Hạc nhìn cửa tiệm vừa không náo nhiệt phi phàm, cũng không có vẻ quạnh quẽ, nâng tay dán một chiếc mặt nạ mỏng mềm lên mặt, tức khắc cả khuôn mặt lại càng trở nên bình thường, đây là một loại thuật che giấu dung mạo, có thể tạm thời cách trở linh thức của người khác nhìn trộm, chuyên biệt thích hợp dùng khi giao dịch, bởi vì cửa hàng chính quy, mở cửa làm ăn, chỉ cần không phải lừa gạt, thì sẽ không buồn chán đến mức dò hỏi việc riêng tư của khách nhân.

Trần Hạc vừa đi vào, đã có một chưởng quầy hơn bốn mươi tuổi tiến lên gọi: "Vị khách quan này, không biết đến trong quán muốn mua vật gì?"

"Có bán linh khí thượng phẩm không?"

Chưởng quầy hơn bốn mươi tuổi kia sau khi nghe xong biến sắc nhìn về phía Trần Hạc, sau đó làm một động tác mời với y: "Vị khách quan này, linh khí thượng phẩm ở lầu ba."

Ở Tu Nguyệt Lâu, tuyệt không phải bày hết thảy đồ ra để bán, thông thường có thể bày ra ở lầu một đều là một số linh khí và nguyên liệu tầm thường, như linh khí thượng phẩm và linh dược phẩm bậc cao, đều phải có người hỏi thăm mới có thể lấy ra, đồng thời đều sẽ giao dịch ở trên lầu, bởi vì một món linh khí hạ phẩm bình thường cần trăm khối linh thạch hạ phẩm, mà linh khí trung phẩm bình thường lại gấp năm đến mười lần linh khí hạ phẩm, linh khí thượng phẩm lại càng cao hơn, dị thường quý giá, thật sự là không thích hợp giao dịch ở địa phương nhiều người.

Trần Hạc sau khi lên lầu ba, vào một nhã gian, trong phòng bố trí cực kỳ nữ tính hóa, phả vào mặt là một luồng hương khí ngào ngạt, tiếp theo thì thấy một vị nữ tử đang không ngẩng đầu thưởng thức một chiếc trâm gỗ đàn trong tay, thấy có người đi vào, lúc này mới đặt qua một bên.

Thấy tu vi và tướng mạo của Trần Hạc không đặc biệt, cũng không kinh ngạc, chỉ vươn ngón tay ngọc thon thon, nâng tay mời Trần Hạc ngồi xuống đối diện, dường như sớm đã biết ý đồ y đến, lên tiếng hỏi: "Vị đạo hữu này, là muốn mua linh khí thượng phẩm? Trong quán vừa vặn có bán ra mấy món, các hạ có thể xem xem."

Trần Hạc nhìn nữ tử đối diện hai lượt, không cách nào dò xét được tu vi của cô, việc này chỉ khi đối phương cao hơn y mấy cấp mới có thể như thế, điểm này xem ra e rằng cô là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, tuy rằng đối phương tuổi trẻ mỹ mạo nhưng Trần Hạc lại rùng mình trong lòng, không tùy ý đánh giá nữa, nghe thấy lời của cô, thì gật đầu, biểu thị không có dị nghị.

Kế đó nữ tử kéo sợi dây đỏ bên cạnh bàn, chỉ chốc lát sau có một nữ tỳ mỹ mạo đi vào, trong tay nâng một hộp ngọc dài đến gần, nữ tử nâng tay nhận hộp ngọc vào tay, sau đó cẩn thận đặt lên bàn, hai tay mở nắp ra, chỉ thấy hộp ngọc vài thước vuông, bên trong bày ba món đồ, nhìn thoáng qua không sót gì.

Mạt Thế Chưởng Thượng Thất TinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ