Chương 104

2.4K 153 1
                                    

Trương Thư Hạc nhìn qua, người này thật đúng là quen mặt, vậy mà chính là học đồ dùng vai tông y khi ở dốc núi. Y bước nghiêng một bước né tránh sự va đụng của gã, sau khi nhàn nhạt liếc nhìn gã, không hề hé răng. Lúc này bởi vì đứng ở địa phương xa lạ, dưới chân không có hình vẽ vị trí đi để nhìn, Lưu đạo trưởng lại bận rộn bố trí phù dưới tay mình, mười mấy học đồ phía sau đều đứng loạn xạ, dù sao cả đêm vội vã, muốn hoàn thành trận vị bằng thời gian nhanh nhất, vẫn có chút độ khó.

Nhất là người dốt đặc cán mai đối với vị trí đi của trận pháp, mà học đồ ban nãy chính là một trong số đó, gã vốn phải đứng phía trước bên phải Trương Thư Hạc, lúc này không chỉ ngu xuẩn cướp vị trí đứng của y còn ra vẻ bệ vệ kiêu ngạo, thật sự là chướng mắt đến cực điểm. Bất quá nhìn trên phần chưa hẳn gã đã có thể sống được bao lâu, Trương Thư Hạc không tính toán với gã, mà đi tới đứng vững trên vị trí vốn của học đồ đó. Tiến hành trận pháp này, người không hiểu muốn thực hiện khó càng thêm khó, người hiểu được thì chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu rõ được chỗ then chốt. Một đêm trước huấn luyện, Trương Thư Hạc đã sớm nhớ rõ ràng được vị trí đứng của mười mấy người, không nói ngoa, nếu lúc này kêu y đứng ở bất kỳ vị trí nào, di chuyển thế nào, y đều tìm được trận vị cực kỳ chính xác.

Mà vị trí vốn của y... Trương Thư Hạc liếc nhìn người phía sau, lộ ra một nụ cười không đạt đến đáy mắt, nếu gã thích, vậy cho gã đi.

Rất nhanh mỗi người đã đứng đúng vị trí, toàn bộ trận pháp từng vị trí đứng theo hình tam giác, tam giác là một trận pháp ổn định, am hiểu sâu đạo lý tự nhiên Thiên, Địa, Nhân. Trương Thư Hạc mới nhìn hai lượt, liền có người đến phát phù cho mỗi người, cũng dặn bất kể xảy ra việc gì cũng phải cầm phù trong tay, bởi vì một khi trận pháp khởi động, tay rời khỏi phù sẽ lập tức khó giữ được tánh mạng.

Trương Thư Hạc cúi đầu nhìn phù, rất khéo, đuôi phù này là do y vẽ, xác thực là một tấm phù phụ trợ, chỉ thoáng nhìn không có chỗ nào đặc thù, nhưng y biết, trận pháp mạnh mẽ chân chính, chính là dù chỉ một tấm phù phụ trợ bình thường cũng có thể phát huy ra được uy lực của phù cao cấp, tuyệt đối không thể coi thường.

Đúng lúc này, chín đạo sĩ phía trước bắt đầu niệm chú, mà trợ thủ áo lam bên cạnh Lưu đạo sĩ, vẫn luôn nhìn về phía sau, gã càng nhìn càng cảm thấy không hợp lý, vị trí đứng thế nào lại sai rồi?

"Sư phụ, vị trí đứng phía sau có vấn đề..." Lúc này trận đã dựng xong, áo lam không dám tùy ý đi lại, đành phải thấp giọng nói với Lưu đạo sĩ ở phía trước.

Lưu đạo sĩ vừa vặn đọc xong một đoạn, nghe thấy có người ngắt lời, nhất thời có chút tức giận, bất quá thấy tiến trình của các đạo sĩ khác, đành hạ giọng không vui nói: "Trận pháp sắp khởi động rồi, xảy ra chuyện gì?"

"Trương Thư Hạc kia đứng sai vị trí! Hắn không đứng ở chính giữa..." Đây vốn là chuyện đã được lập kế hoạch, để cho tên họ Trương đó đứng chính giữa, bởi vì bộ phận trung gian của trận pháp này là vị trí đầu mối, pháp lực cần tiêu hao rất lớn, nếu muốn triệt để kích phát ra được phù lực, pháp lực của ai ít sẽ sống sờ sờ bị hút thành người khô, vốn vị trí này hẳn phải do trợ thủ áo lam đứng, nhưng bởi vì sư tôn của Lưu đạo sĩ – Liên Vân đạo trưởng ra lệnh phải triệt để tiêu diệt Trương Thư Hạc, vì vậy Lưu đạo sĩ liền nghĩ tới biện pháp mượn dao giết người này.

Thế nhưng ai biết, thời điểm mấu chốt vậy mà xảy ra sơ suất, Lưu đạo sĩ quay đầu lại nhìn hai lượt, nhất thời nghiến răng nghiến lợi mắng: "Cái tên Lý Minh ngu xuẩn đó, ngay cả vị trí đứng đơn giản như vậy cũng không tìm đúng!" Nhìn xong nhịn không được mở miệng mắng chửi.

"Làm sao giờ đây sư phụ?" Áo lam vội vàng hỏi.

"Bất quá chỉ là một tên học đồ râu ria, gã chết thì chết đi, còn Trương Thư Hạc kia... Lần này nếu không chết, về sau tiếp tục tìm cơ hội đối phó hắn! Được rồi, không còn chuyện gì nữa đừng quấy rầy ta!" Nói xong buồn bực phất tay, vội vàng nhắm mắt đẩy nhanh tốc độ niệm chú.

Áo lam thấy thế đành phải ngậm miệng, quay đầu lại hung hăng trừng Trương Thư Hạc, vận khí của tên họ Trương này thực không tệ, cộng thêm trước đó ở dốc núi thì coi như đã tránh được hai kiếp, không biết đến khi Lưu đạo sĩ tự mình đối phó hắn, hắn có còn mạng để nhận hay không.

Mà lúc này Trương Thư Hạc lại nhìn về Khâu động chủ ở phía trước nhất, hành động tương tự tế tự kia bất quá chỉ hơn mười phút, sau khi ông hoàn thành, việc mở ra trận pháp còn lại phải dựa vào hai vị đạo trưởng kia với chín vị đạo sĩ Tiểu Động Thiên hoàn thành.

Tuy rằng trận pháp giảm thọ không rắc rối, nhưng thọ nguyên nhanh chóng biến mất khiến Khâu động chủ trong nháy mắt như già đi hơn mười tuổi, tóc từ đen nhiều trắng ít biến thành hoa râm. Ông lau mồ hôi rơi trên trán, không đợi thở ra hơi, liền lập tức phát hiện có người tiếp cận trận pháp.

Chỗ bên ngoài hai mét trận pháp người của Tiểu Động Thiên đều có quân đội căn cứ đứng canh giữ, mục đích bọn họ tới đây chính là để bảo hộ người của Tiểu Động Thiên trước khi toàn bộ trận pháp khởi động, mà sau khi trận pháp khởi động, bọn họ sẽ lui vào trong trận pháp, vì vậy trận pháp là đòn sát thủ cuối cùng của căn cứ, nếu như ngay cả trận pháp cũng không thể đối kháng được huyết đằng, vậy bọn họ cũng bất lực.

Lúc này cách khi đọc xong chú pháp còn cần ít nhất năm phút đồng hồ nữa, mà lúc này có người xuất hiện phía trước, không thể nghi ngờ là điềm báo cực kỳ nguy hiểm, nhất thời tất cả quân sĩ đều cầm vũ khí uy lực cường đại phiên bản mới nhất trong tay nhắm vào người đến, mà Khâu động chủ thì lại nhanh chóng nuốt vào viên thuốc đỏ cỡ bằng hạt đậu tương trong tay, một lát sau sắc mặt lại trở nên hồng hào, ông thoáng đưa tay ném ra ba tấm phù, bày ra một đạo phù trận trừ tà phía trước quân sĩ.

Đám quân sĩ có thể nói đều là người sống sót trong nhiều năm mạt thế, mỗi người đều là tinh anh, nguy hiểm nào mà chưa từng gặp qua, tràng diện quỷ dị nào mà chưa từng thấy qua, nhưng vào lúc này nơi đây mỗi người lại kinh hãi khiếp sợ, bởi vì nơi hiện tại bọn họ đứng chính là địa phương buổi trưa đến nơi đây, cách nhà thôn trưởng rất gần, gần như có thể nói là nửa bao vây nhà thôn trưởng kia vào bên trong.
Bọn họ không phải người của Tiểu Động Thiên, không hiểu đạo thuật, dựa vào chỉ có vũ khí thật, gặp phải kẻ địch thì còn dễ làm, liều mạng đánh bại đối phương, hết việc người thì giành giật mạng sống với trời, thế nhưng đối mặt loại tình huống này thì vẫn là lần đầu tiên.

Trước đó bọn họ còn không hiểu, vì sao có người đưa thức ăn đến, phía trên còn không cho ăn, sờ sờ nhìn thức ăn đông lạnh thành băng, hiện tại lại không hiểu sao nửa đêm triệu hoán bọn họ đến đây, vây quanh thôn. Người đầu óc nhanh nhạy thì rất nhanh đã nghĩ đến, có phải thôn này có vấn đề gì hay không, bên trong có một số người chưa bao giờ tin thuyết quỷ thần, cảm thấy đạo pháp gì gì đó đều là phóng đại, có hoa không quả, nhưng từng trải sau mạt thế quá nhiều, không còn ai cho rằng đạo pháp không đáng nhắc tới nữa, thậm chí có rất nhiều quân sĩ cực kỳ ỷ lại, mỗi lần làm nhiệm vụ đều sẽ mua lượng lớn phù.

Mà lúc này, một khi cảm nhận thấy mọi chuyện không đúng, chút hoài nghi trong lòng liền từ một đốm lửa dấy lên thành lửa lớn hừng hực, thôn xóm trước đó thấy thế nào cũng thuận mắt, hiện tại lại thấy thế nào cũng quỷ dị.

Rõ ràng trước buổi trưa vẫn là một thôn xóm vô cùng náo nhiệt, người cũng đều cực kỳ nhiệt tình, tuy rằng cuối cùng không ăn thức ăn họ cho, nhưng trong tâm vẫn cảm thấy ấm áp. Thế nhưng lúc này mới nửa ngày không gặp, toàn bộ thôn liền biến thành một vùng tối đen, một chút động tĩnh cũng không có, cho dù đang là đêm khuya, cũng sẽ không yên tĩnh như thế, tựa như một thôn chết.

Từng cánh cửa và cửa sổ tối om kia thoạt nhìn giống như cánh cửa gạch đỏ trên mộ phần, vào buổi tối lộ ra từng luồng âm trầm, dường như có thể câu hồn phách người ta vào, có mấy quân sĩ thậm chí rùng mình mấy cái, may mà phía sau là người của Tiểu Động Thiên, Khâu động chủ là nhân vật có đạo thuật lợi hại nhất căn cứ, cũng chính sự tín nhiệm đối với ông, mới khiến những quân sĩ này mang theo hy vọng chuẩn bị liều mình một phen.

Ngay khi tất cả quân sĩ đều nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân đến gần bọn họ. Bởi vì Khâu động chủ hạ lệnh động tác phải nhẹ, không được mở đèn pin trên đầu, vì vậy bọn họ nhìn về bốn phía đều là một vùng tối đen, đồ vật thì chỉ có thể thấy được đường nét đại khái, lúc này nghe thấy tiếng bước chân, cộng thêm một số bóng người màu đen ngầm di động, có quân sĩ nhất thời kinh hoảng mở đèn pin ra.

Có một người mở ra, người khác cũng nhanh chóng mở, bởi vì đèn mà quân sĩ trang bị chiếu được xa, đồng thời phạm vi phát ra tia sáng lớn, xung quanh liền sáng bừng, những người phát ra tiếng bước chân quỷ dị đó nhất thời không chỗ nào che giấu dưới ngọn đèn.

Người đến có chút ngoài dự liệu của mọi người, lại dường như cũng trong tình lý, chỉ thấy thôn trưởng buổi trưa còn mang nét mặt nhiệt tình, lúc này đang dẫn theo tất cả thôn dân, không biết khi nào đã tới đối diện chúng quân sĩ đạo sĩ, mà thôn trưởng dưới sự chiếu sáng của ngọn đèn vẫn cười giống hệt buổi trưa, nhiệt tình vô cùng, nhưng thôn dân phía sau ông ta thì mặt mỗi người lại không biểu cảm, hai tay rũ xuống, tuy rằng trên người không có nét đặc thù của tang thi, nhưng thoạt nhìn thần thái cũng rất giống như khi hoạt tử nhân đi lại.

Khi thôn trưởng đối mặt hơn trăm nòng súng tối om chỉ thẳng, nụ cười trên mặt vẫn không giảm, khóe miệng cười đến mức như sắp nứt ra, nói: "Khâu động chủ, không ngờ trời còn chưa sáng, chúng ta nhanh như vậy lại gặp mặt, lúc buổi trưa tôi đã kêu mọi người vào trong nhà ngồi, các vị không chịu, hơn nửa đêm thế này sao lại trở về rồi? Nga, có phải đã thay đổi chủ ý nghĩ lại muốn vào thôn chúng tôi ngồi không? Việc này chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh a..."

Nói xong ánh mắt lại nhìn về phía cọc gỗ và vết máu trên mặt đất, ngửi ngửi nhất thời kinh ngạc nói: "Tôi thấy các vị vừa tế máu lại vừa kiếm gỗ đào, trong thôn chúng tôi cũng không có thứ gì không sạch sẽ, không cần những thứ này, lại nói hiện tại đều là thời đại nào rồi, ai còn tin mấy thứ phong kiến mê tín này nữa..."

Từ khi những người này vừa hiện thân, tốc độ niệm chú của chín đạo sĩ phía sau đều bắt đầu nhanh hơn, mà Lưu đạo sĩ bị chậm tiến độ thì lại càng toát mồ hôi. Còn Khâu đạo trưởng dù sao cũng đã tu đạo nhiều năm, tâm tính tu luyện cực kiên cố, cho dù lòng nóng như lửa đốt, mặt ngoài vẫn mang bộ dáng thong dong.

"Bên ngoài mạt thế đã hơn mười năm, thôn này vậy mà không bị lan đến nửa phần, nếu nói không có thứ không sạch sẽ, lão đạo tôi không tin nửa phần! Lại nói ảo cảnh trước mắt này tuyệt đối không phải xuất từ tay con người, trong núi hiện tại chỉ có các người, các người đến tột cùng là thứ gì? Sao không hiện ra chân thân?"

Thôn trưởng nghe vậy cười đến mức lộ ra lợi: "Đạo trưởng, chúng tôi đều là lương dân a, có ý tốt tặng các vị thức ăn, các vị không ăn thì thôi, bây giờ còn muốn vu oan chúng tôi không phải người, trên la bàn của ông có biểu hiện ra chúng tôi là tà vật không? Nếu không có, làm sao ông có thể vu khống nói chúng tôi không sạch sẽ?"

Khâu đạo trưởng thấy chín đạo sĩ phía sau niệm chú đã đến cuối cùng, nhất thời tay vỗ lên cọc gỗ trước người nói: "Tuy rằng lão đạo vô dụng, nhưng không đến mức mắt mờ, cho dù bọn mi che giấu thi khí, nhưng dù sao cũng là tà vật, làm sao biết được tầm quan trọng của gia súc trong thôn, lương thực trên mặt đất đối với con người, nơi đây vừa nhìn đã biết mấy năm không thu hoạch vụ mùa, mà trong nhà lại không hề nuôi nhốt một con gia súc, vậy mà có thể lấy ra được gạo mì thịt chiêu đãi khách, việc này quỷ dị tuyệt không phải con người có thể làm được."

Đám quân sĩ vừa nghe xong trong lòng đều không ngừng tỏa ra khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía thôn dân cũng càng trở nên phòng bị. Trách không được trước đó bọn họ cảm thấy trong lòng bất thường như vậy, lúc này rốt cục đã hiểu được, hóa ra là thiếu thanh âm gà gáy chó sủa, bình thường thôn xóm vào ban đêm, cho dù đều đi vào giấc ngủ, nhưng chó vẫn nhạy bén, không có khả năng nhiều người bao vây thôn như vậy, mà lại không có nửa động tĩnh, ổ gà cũng sẽ rối loạn, chính bởi vì không có động tĩnh của gia cầm, cho nên mới sẽ có vẻ quỷ dị thấm người như vậy.

Thôn trưởng sau khi nghe xong, nụ cười rốt cục nhạt đi, "Con người quả nhiên là sinh vật phiền phức, chẳng qua còn một chuyện vẫn muốn thỉnh giáo đạo trưởng, ông làm thế nào nhìn thấu được ảo cảnh nơi đây?"

Đạo trưởng cảm nhận thấy toàn bộ cọc gỗ đã có chút run nhè nhẹ, nhất thời xốc lại tinh thần, nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Tinh tú biến hóa hàng vạn hàng nghìn, dọc trời ngang đất, mênh mông biển khói, há là thứ mà một tà vật nho nhỏ như mi có thể mô phỏng thao túng? Mi hiện thân sớm như vậy, e rằng hiện tại thời gian đã sắp đến bình minh, đáng tiếc, dự định muốn dùng ảo cảnh kéo dài thời gian, để cho bản thể tiến hóa thành công của mi, cuối cùng đã phải thất bại rồi!!"

Thôn trưởng sau khi nghe xong, nhất thời khóe miệng nhếch lên quỷ dị, "Vốn dự định giữ lại bọn mi đến bình minh, đã như vậy, ta đây sẽ tiễn bọn mi lên đường sớm hơn vậy!" Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy thôn trưởng vốn vẫn là hình người, trong nháy mắt từ trong đầu phun ra mấy sợi huyết đằng tím đỏ kinh khủng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh tới mọi người. Bạn đang �

Mạt Thế Chưởng Thượng Thất TinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ