Chương 183

1.5K 101 6
                                    

Trên đường sá quay về đan môn, Trần Hạc lấy ra tấm ngọc giản ghi chép bí pháp thuần thú, thận trọng kiểm tra. Yêu thú từ trước đến nay không hợp với con người, yêu thú thành niên lại càng cực ít có thể được tu sĩ nhân loại sử dụng, vì vậy bình thường đều tiến hành thuần hóa tinh huyết từ khi thú non hoặc trứng ban sơ nhất yếu nhất, đây là cách bình thường nhất cũng được sử dụng rộng rãi nhất.

Chẳng qua bất kể là thuần hóa tinh huyết khi còn bé hay lấy thực lực thuần hóa thú thành niên, những việc này đều do tu sĩ nhân loại đơn phương tiến hành áp chế, lấy một loại phương pháp bất bình đẳng để tùy ý sử dụng yêu thú linh thú dưới tay, ngoại trừ sau khi thực lực mạnh mẽ hơn mới có thể thoát ly phương pháp thuần hóa tinh huyết, chỉ cần người sử dụng còn tồn tại một ngày thì vĩnh viễn cũng không cách nào giải trừ được cấm chế, loại thủ đoạn sử dụng linh thú này đương nhiên là vô cùng an toàn tin cậy đối với tu sĩ.

Nhưng tu sĩ thượng cổ lại sớm đã phát hiện loại thủ đoạn thuần hóa này có tệ đoan nhất định, bởi vì thực lực yêu thú trong tay tu sĩ với yêu thú trong núi rừng chênh lệch tương đối lớn, cho dù là một con yêu thú căn cốt thượng giai gặp phải một con mãnh thú núi rừng cùng loại, cho dù cao hơn một cấp thì thông thường cũng phải đại bại mà về, không thể nghi ngờ có phần lớn nguyên nhân trong đó xuất phát từ phương pháp thuần hóa tinh huyết.

Trần Hạc xem đến đây cảm thấy cũng có chút đạo lý, giữa nuôi trong nhà với mãnh thú tự nhiên, chỉ khí tràng không thôi đã khác biệt, bất quá yêu thú cao hơn một cấp vậy mà không bằng yêu thú thấp hơn một cấp, điểm này chỉ sợ là do tinh huyết nhân loại thuần hóa có một phần làm suy yếu huyết mạch của bộ tộc yêu thú, đối với thực lực mà nói, đây quả thực là một tệ đoan.

Yêu thú trời sinh là vật hung tàn trong tự nhiên, nhất là hung thú có chiến lực mạnh, lĩnh vực của nó và sự hung bạo đều gấp mấy lần nhân loại, chỉ nhìn ánh mắt hắc báo mấy năm nay đã thoát đi sự ngây thơ trước đây, nằm trên mặt đất thường thường sẽ lộ ra hung quang, vừa đến lúc ăn cơm không cần Trần Hạc giục đã vội khó dằn nổi chạy vào núi rừng săn giết con mồi, vì vậy loại hung tính này hẳn là phát ra từ trong nội tâm, mà một khi thứ trong nội tâm này bị ràng buộc, khí thế đương nhiên sẽ bị suy yếu hơn phân nửa.

Chẳng qua nghìn vạn năm nay, phương pháp thuần thú tinh huyết vẫn luôn kéo dài không bị thay thế, thì đã có thể thấy được từ cổ chí kim đều không có phương thức giải quyết hữu hiệu nào, chỉ có thể không ngừng tìm kiếm yêu thú căn cốt tốt, để mong lấy cấp cao thắng địch. Mà trên tấm ngọc giản trong tay Trần Hạc lúc này đã đề cập ra lần lượt tỉ mỉ về tệ đoan của phương pháp thuần thú đó không thể nghi ngờ, phía sau còn kèm theo một loại phương pháp thuần thú tự nghiên khác của vị đại sư thuần thú này.

Loại phương pháp này tuy rằng có chút phiền phức, nhưng có thể thuần ra yêu thú hung mãnh nhất trên đời. Khi Trần Hạc nhìn thấy thì lộ ra vẻ vui mừng như nhặt được bảo vật, nhưng xem xong lại trầm mặc thoáng chốc, đồng thời cũng cởi được nghi hoặc trong lòng, khó trách phương pháp thuần thú này không được truyền lưu ra, bởi vì đây thật sự là phương pháp thuần thú không có khả năng thực hiện.

Thử hỏi một con yêu thú sẽ tự mình chủ động đưa cổ vào dây thòng lọng mà người ta đã chuẩn bị trước sao? Chờ đợi sự khủng hoảng khi tùy thời sẽ bị thắt chặt? Cho dù là một con thỏ vụng về vô năng thế nào đi nữa cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Cái gọi là bí pháp không phải để tu sĩ hòa tan tinh huyết bản thân vào trong cơ thể yêu thú tiến hành khống chế, mà là để yêu thú tự hành khắc tinh huyết trong cơ thể mình lên nguyên thần của tu sĩ. Cũng khó trách phương pháp này vô danh, tuy rằng hiệu quả tốt hơn mấy lần so với phương pháp thuần thú tinh huyết, vừa có thể bảo chứng sự dã tính của yêu thú, cũng có thể có được tác dụng khống chế, nhưng để cho một con yêu thú chủ động tiến hành đóng dấu nguyên thần với người khác, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng thực hiện.

Bởi vì loại khắc dấu nguyên thần này, yêu thú suốt đời chỉ có thể sử dụng một lần, chẳng khác nào giao phân nửa thực lực của mình cho đối phương khống chế, trừ phi dưới tình huống cực độ tín nhiệm đối phương, có tín niệm suốt đời vĩnh viễn không phản bội, cho dù chém giết nó thì cũng như thế, đồng thời sống mãi không cách nào triệt để chia lìa, suốt đời bị quản chế bởi người. Đổi lại Trần Hạc, cho dù đối phương đáng tín nhiệm thế nào đi nữa chỉ sợ y cũng sẽ không làm như thế.

Nhìn nửa ngày, Trần Hạc thoáng có chút thất vọng, trước đó chỉ xem nửa phần trước, lại không ngờ giảng thuật cụ thể phía sau là như thế, không khỏi giương mắt nhìn hắc báo tựa bên người y.

Chỉ thấy hắc báo đang dán bên chân y há miệng đánh ngáp, kế đó lắc lắc vành tai sau đó mang tính chiếm hữu lại nằm trở lại trên đùi y. Đối với việc ngồi phi cầm nó đã sớm quen, hoàn toàn không còn như lâm đại địch túm Trần Hạc không buông như khi còn bé nữa, chẳng qua đôi mắt kia lại bắt đầu không thành thật nhìn chằm chằm chỗ có thịt của phi cầm dưới thân, cũng thường thường liếm khóe miệng, hoàn toàn không suy nghĩ đến thân hình con phi cầm này lớn hơn nó gấp mấy lần, cho dù nó là tên 'dạ dày vương' cũng không có khả năng hoàn toàn nuốt hết được. Nhưng báo chính là như thế, nó là yêu thú cực kỳ xung động, thích thứ gì chưa bao giờ sẽ suy nghĩ đến các mặt, mà chỉ một lòng thỏa mãn nhu cầu ăn uống của nó, cho dù đối diện là đầm sâu hố lửa, muốn lấy được thứ gì, cũng sẽ liều chết lấy được, có lúc lá gan còn mập hơn cả mấy con yêu thú cấp cao.

Trông bộ dáng thấy cái gì cũng muốn ăn, 'nửa tên tiểu tử ăn chết lão tử' không có chí tiến thủ hiện tại của nó, Trần Hạc thoáng có chút nản lòng, kế đó vươn tay đẩy đầu móng vuốt càng lúc càng nặng của nó trên đùi qua một bên, để nó qua bên cạnh nằm. Kết quả hắc báo sau khi bị đẩy ra thì lập tức dựng tai nhìn về phía Trần Hạc, thấy y không nhìn nó chỉ nhìn ngọc giản trong tay, không khỏi chống chân trước bất mãn ô một tiếng, thấy Trần Hạc không để ý tới, nhất thời lại nằm sấp trở về trên đùi. Trần Hạc rung chân lại hất nó xuống. Trước đây hắc báo luôn thường nằm như vậy, Trần Hạc cũng vẫn không phản đối, kết quả đột nhiên lại không cho nó nằm nữa, điều này khiến nó sinh ra một luồng tâm tình bất mãn.

Tính tình nó tương đối phản nghịch, sau nhiều lần, thậm chí dùng móng vuốt túm chặt lấy quần áo Trần Hạc, mang tính chiếm hữu chiếm lấy chân y, cũng lớn tiếng gầm rú với y, vỗ thế nào cũng không chịu xuống, tiếng rống đó lớn đến mức có thể phá vỡ màng tai, thực sự khiến Trần Hạc vô cùng tức giận. Nếu không phải hiện tại đang trên lưng phi cầm, y sẽ giáo huấn một trận.

Một người một báo mắt to đối diện mắt nhỏ, duy trì bộ dáng mi không phục ta ta không phục mi nửa ngày, lúc này Trần Hạc mới bình ổn tức giận. Theo việc linh trí của hắc báo tăng trưởng, nó càng lúc càng không nghe lời, không chỉ như thế, thậm chí Trần Hạc càng kêu nó đi đông, nó lại càng đi tây, loại tình hình này tuy rằng không thấy nhiều nhưng cũng không chỉ xuất hiện một lần, tiếp tục như vậy, mặc dù không thể nói là nó sẽ trở mặt thành thù với mình, nhưng nếu không ràng buộc loại tính tình thối này thì chẳng phải là bị chiều đến vô pháp vô thiên sao? Vào giờ khắc này Trần Hạc có chút hối hận quyết định trước đây, nếu trước đây ngay từ đầu đã sử dụng phương pháp thuần thú tinh huyết với nó, có lẽ hiện tại đã có thể tránh khỏi những việc ưu sầu này rồi. Chẳng qua hiện tại nói gì cũng đã muộn, tính tình của hắc báo đã thành, nếu thuần hóa thì hiệu quả cũng giảm đi, chỉ sợ còn phản phệ.

Trần Hạc bình ổn cơn tức giận dâng lên nơi ngực, quay đầu lại nhìn về phía ngọc giản trong tay. Chuyện vốn cảm thấy hoang đường, lúc này lại chỉ đành thử một lần, dù sao thuần phục thú thành niên sẽ máu tanh hơn nhiều, mặc kệ như thế nào y vẫn không muốn dùng pháp khí dùng võ lực để thuần phục nó, bởi vì quá trình thuần hóa, có khả năng cực lớn yêu thú sẽ tử vong theo phương thức tự sát, cho dù mang theo suy nghĩ đồng quy vu tận cũng không chịu thần phục dưới chân nhân loại tham sống sợ chết.

So sánh với việc mất đi hắc báo, phương pháp này tuy rằng rất khó, nhưng ngược lại có thể thử một lần. Kế đó ánh mắt Trần Hạc thoáng do dự nhìn về phía xa, cách đan môn đại khái còn nửa ngày, con đường này Trần Hạc đi tới đi lui mấy mươi lần sớm đã vô cùng quen thuộc, lúc này đi ngang qua là một vùng dãy núi liên miên, vì không có linh mạch gì vì vậy cũng không có tán tu nào tụ tập.

Đối với hắc báo mà nói, Trần Hạc không đẩy nó xuống nữa, nó cũng trở nên thành thật, trước đây bình thường sẽ dừng lại nửa đường làm bữa cơm lớn cho nó ăn, lúc này thấy phi cầm hạ xuống cũng tưởng như thế, trở nên hưng phấn, đảo mắt đã quên cử chỉ ghét bỏ nó của Trần Hạc ban nãy, ô ô kêu với y, bụng cũng tựa như thức tỉnh kêu ùng ục ùng ục, như đang thúc giục, sớm đã không còn sức đối nghịch như ban nãy nữa.

Trần Hạc nhìn hắc báo, thở dài trong lòng, lòng cũng hiểu rõ tính tình nó bốc đồng như hiện giờ, trong đó có hơn phân nửa cũng là do sự dung túng của mình, nếu lần này có thể thành công, ngày sau nhất định sẽ không để nó giở trò như vậy nữa.

Rất nhanh Trần Hạc đã đáp xuống một sườn núi, mà phi cầm thì lại để nó quay về Tiên Thành, dù sao đường còn lại ngự kiếm đi cũng không quá nửa ngày. Báo nhỏ vừa đáp xuống đất đã nhanh chóng chui vào cánh rừng, bắt đầu bắt vật săn xung quanh. Mà Trần Hạc lại chọn một nơi bí ẩn bằng phẳng, sau đó lấy ngọc giản ra chiếu theo trận pháp vẽ bên trên, phục chế một cái giống như đúc, cũng đập nát mấy hộp ngọc cực phẩm, lấy khối ngọc này làm điểm trận, lấy linh thạch làm năng lượng kích phát trận pháp.

Loại trận pháp nhỏ này là chuyên biệt dùng cho yêu thú, trước đây mặc dù Trần Hạc chưa từng dùng qua, nhưng chỉ cần có chút căn cơ là có thể bố trí ra, cũng không khó lắm. Kế đó Trần Hạc đưa từng chút từng chút nguyên thần của mình vào trận pháp. Tự hành chia lìa nguyên thần là cực kỳ thống khổ, dù dựa vào định lực của Trần Hạc cũng không khỏi đau đến mức trán đổ mồ hôi, cũng may loại phân cách này không phải lấy bí pháp phân cách, vẫn được nguyên thần chủ khống chế, có thể tùy ý dung hợp. Trần Hạc bố trí xong hết thảy, thì ngồi tại chỗ đả tọa, lẳng lặng chờ đợi hắc báo mang theo con mồi trở về.

Hắc báo đương nhiên biết Trần Hạc ở ngay phụ cận, khứu giác của yêu thú cực kỳ mẫn cảm, một lát sau đã kéo đến một con linh lộc nhỏ rất có thịt. Nó dù sao còn chưa phải báo thành niên, tuy rằng có thể giết chết lộc thành niên, nhưng muốn kéo được thì còn chưa được dễ dàng, kéo lộc tới chỗ không xa thì ném con mồi ở đó, chạy tới. Mỗi lần nó săn thức ăn, Trần Hạc đều sẽ sớm nấu một nồi nước, nhưng hôm nay lại chỉ ngồi ở kia đả tọa không nhúc nhích, điều này khiến nó cực kỳ lo lắng.

Chạy tới rồi thì lớn tiếng rống với Trần Hạc, thấy y vẫn không để ý tới, thì chạy đến bên cạnh y gầm rú với lỗ tai y. Trần Hạc không khỏi nhíu chặt đầu mi mở mắt, kế đó vươn tay xách nó lên, ném vào trận pháp nhỏ trước mặt, hắc báo đi vào rồi thì nâng tay khởi động năng lượng trong linh thạch. Trận pháp này không phải trận pháp giam cầm gì, chỉ là một trận pháp nhỏ khiến nó chủ động cung cấp tinh huyết dung hợp với nguyên thần của Trần Hạc. Nhưng hắc báo trời sinh tính đa nghi, đi vào trận pháp thì dường như cảm giác được điều gì đó, đuôi nhất thời dựng thẳng lên như lâm đại địch, đại khái đã cảm ứng được điều gì, quay đầu bất mãn gầm rú với Trần Hạc.
Trần Hạc lại không chút động đậy, chỉ lãnh tĩnh nhìn nó. Nó hoàn toàn không tới gần nguyên thần ở trong trận pháp của Trần Hạc, chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm mọi nơi, móng vuốt bắt đầu công kích trận pháp, cự tuyệt ý đồ của trận pháp, động tác càng lúc càng nhanh thậm chí phun một ngọn lửa vào trận pháp. Nguyên thần của Trần Hạc nhất thời cảm nhận thấy một luồng cảm giác đau đớn bị thiêu đốt. Đảo mắt báo đã thoát ra khỏi trận, mà khối ngọc thạch trong trận pháp trên mặt đất đã thành vụn đá.

Trần Hạc mang theo nét mặt không biểu cảm, phất tay áo lại thay một khối khác, sau đó vươn tay lại ném hắc báo vào trong đó. Cho dù trong trận pháp là nguyên thần của Trần Hạc, hắc báo sẽ không sản sinh địch ý với nó, nhưng nó không hề có chút ý nào muốn dung hợp tinh huyết của mình với nguyên thần kia. Nó tuy là yêu thú cấp thấp, nhưng vì những năm gần đây ôn dưỡng nguyên thần đã mở rộng linh trí, trong mơ hồ tự nhiên biết tác dụng của thứ này, cho dù đối phương là Trần Hạc thì nó cũng không có bất kỳ ý muốn đi vào khuôn khổ nào, không chỉ như thế, mấy lần bị Trần Hạc ném vào trận pháp, thậm chí bắt đầu triển khai công kích với nguyên thần của Trần Hạc.

Bị tử hỏa cắn nuốt, chút nguyên thần kia của Trần Hạc ở trong đó bị giày vò nhiều lần, trán đã toát một tầng mồ hôi. Từ lúc bắt đầu y đã biết, để hắc báo cam tâm tình nguyện lấy tinh huyết dung hợp với nguyên thần của y, căn bản là chuyện không có khả năng thực hiện, sau khi thử qua quả thế, bị hắc báo phun lửa cộng thêm móng vuốt công kích, trận pháp đã lung lay sắp đổ.

Trần Hạc lại thừa nhận một lần hỏa diễm công kích, cảm thấy nguyên thần ở trong đầu rung động như chịu cực hình, hắc báo lại một lần nữa nhảy ra khỏi trận pháp, y liền cắn răng vung tay áo lên, trận pháp nhất thời chia năm xẻ bảy. Mà hắc báo lại đứng cách đó không xa gầm nhẹ với Trần Hạc, báo chính là sinh vật như vậy, cho dù trước đây đối đãi nó tốt như thế nào đi nữa, nếu gặp phản bội vẫn sẽ trở mặt thành thù. Trần Hạc một lần nữa thu hồi nguyên thần phân liệt bị thương, chỉ cảm thấy đầu đau âm ỉ, cả gò má khuôn mặt ướt mồ hôi. Ban nãy khi nguyên thần bị lửa thiêu chắc hẳn khuôn mặt của mình đã vặn vẹo, dưới loại tình huống đó không ai có thể bảo trì bình thường, mà loại cảm giác dính ngấy này đã rất lâu rồi y chưa từng có. Trần Hạc không muốn hồi tưởng lại quá khứ, bởi vì nhớ lại, là năm đó Kim Trảm Nguyên làm sao canh giữ di hài của y, tự phân giải nguyên thần vượt qua thời gian nghìn năm, sự thống khổ dài dòng như vậy y chỉ chịu chốc lát đã sống không bằng chết rồi.

Khi giương mắt nhìn về phía hắc báo cách đó không xa, lại cảm thấy xa lạ vô cùng, trong nháy mắt y có chút mê mang, trái tim co rút đau đớn mơ hồ, y dường như cảm thấy bản thân đã sai hết rồi, thứ mà bản thân hao hết tâm tư nuôi lớn trước mặt, có lẽ không phải Kim Trảm Nguyên, chỉ là một con báo hoang dã xa lạ khác mà thôi, mình lại si tâm vọng tưởng mong một ngày có thể gặp lại người kia. Kiếp trước y đối với người nọ từng có quá nhiều sự lạnh lùng và cự tuyệt, bao nhiêu lần trả cho sự nhiệt tình kia một bầu nước lạnh, hiện giờ lại đến phiên mình ăn quả đắng, nhân của kiếp trước, quả của kiếp này, Trần Hạc muốn giữ cũng không thể được, muốn quên cũng không thể xong.

Nghĩ đến đây môi y khẽ động, trong lòng như thêm dầu vào lửa, nhất thời nâng tay vỗ mặt đất, cả người bật dậy đồng thời dùng ra pháp khí, sắc mặt chết lặng, không quay đầu lại ngự kiếm rời đi.

Mà hắc báo rống lên vài tiếng thì thấy Trần Hạc không thèm nhìn nó lấy một cái đã bỏ đi, không khỏi dừng lại, tiếng hô phẫn nộ cũng ngừng lại, thấy Trần Hạc càng bay càng xa, không khỏi đi hai bước về phía trước, khi nhìn thấy bóng lưng quyết tuyệt của y, nó không khỏi duỗi cổ rống một tiếng, như muốn dẫn tới sự chú ý của y, còn muốn y vẫn giống như trước trở về nấu thịt cho nó ăn.

Nhưng thân ảnh kia càng bay càng xa, không có chút ý dừng lại, hắc báo phát ra hai tiếng kêu trầm thấp, quay đầu thấy con lộc nó săn kia vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất, mà nơi ban nãy nó bị Trần Hạc quăng đều là những khối ngọc thạch vỡ, xung quanh chỉ còn cô đơn một mình mình. Vào giờ khắc này sự phẫn nộ của hắc báo đã triệt để biến mất vô tung, còn lại chỉ có sự bất an cực độ, nó kìm lòng không đậu đi vài bước về phương hướng Trần Hạc rời đi.

Nhưng ở phương hướng rộng thoáng kia chỉ còn lại một điểm đen, Trần Hạc chưa từng rời nó xa như vậy, cho tới bây giờ nó đều ở trong phạm vi Trần Hạc vạch ra. Hắc báo dường như vẫn không tin, rống lên hai tiếng về phía bầu trời, nhưng ngay cả điểm đen duy nhất kia cũng đã không còn tồn tại, xung quanh có thanh âm gió thổi qua, sàn sạt sàn sạt, trong cỏ còn có thú hoang màu mỡ, dựa vào lỗ tai và khứu giác của hắc báo, con mồi ở nơi nào đều vừa nghe đã biết rõ, nhưng duy độc thiếu mất khí vị quen thuộc nhất. Như rốt cục đã ý thức được điều gì, hắc báo phẫn nộ bước tứ chi chạy băng băng về phía trước.

Nguồn:

Vừa chạy miệng vừa phát ra từng tiếng gầm gừ trầm thấp, tương tự phẫn nộ lại như đang khủng hoảng, dồn dập mà lại từng hồi, từ lúc đầu cất bước đến chạy băng băng lúc sau, lại đến điên cuồng chạy nhảy như mũi tên, tất cả cảnh vật hai bên dãy núi đều không thành hình, kéo thành từng đường thẳng tắp. Tốc độ báo mặc dù không phải nhanh nhất, nhưng khi chạy toàn lực vẫn có thể ngự phong mà đi, tuy rằng chỉ là con báo choai choai, tốc độ này đã tuyệt đối không tính chậm. Nó dùng sức chạy, về phương hướng người nọ rời đi, xuyên qua trong núi rừng.

Có lẽ đã lần nữa thấy được điểm đen nơi chân trời, hắc báo rống lên một tiếng, càng thêm nhanh hơn, nó đuổi theo điểm đen kia, không ngừng xuyên qua rừng cây sông ngòi, cho dù toàn thân vì chạy thời gian dài mà kiệt sức, đói mà khát nước cũng chưa từng dừng lại nửa bước, nhưng bóng đen kia đều không có nửa dấu hiệu dừng lại, thậm chí theo tốc độ của nó càng ngày càng chậm mà trở nên càng ngày càng xa, cũng càng ngày càng nhỏ, thẳng đến khi không còn nhìn thấy được nữa.

Hắc báo chạy kiệt sức bụng đói kêu vang, rốt cục chạy không được nữa, nó chậm rãi dừng bước chân, chắn trước mặt nó là một dòng sông nhỏ, trên mặt nước lúc này là từng đường vệt nước, không biết khi nào trời đã rơi xuống cơn mưa li ti. Hắc báo rất ít khi bị mắc mưa, bởi vì nếu như trời mưa Trần Hạc sẽ tìm nơi để nó trú, hoặc đưa nó quay về không gian Giới Tử, nhưng người tìm nơi trú mưa cho nó, vẫn luôn đối tốt với nó kia đã không còn thấy nữa. Thiên tính của hắc báo là tự kỷ, nó sẽ không tin tưởng người nọ thật sự rời đi, trái lại cho rằng y đang chơi trốn tìm với mình, vì vậy nó bắt đầu tìm kiếm trong núi rừng, nó cảm thấy y nhất định sẽ xuất hiện.

Mưa càng rơi càng lớn, từ hạt mưa li ti biến thành mưa to hào hùng, phủ lên toàn bộ thế giới một tầng màng nước, thậm chí tạo thành mưa bụi, nhìn không thấy cảnh vật phía trước, bên tai chỉ tràn ngập tiếng nước mưa rơi trên mặt đất. Hắc báo bắt đầu lớn tiếng gầm rú về phía Trần Hạc rời đi, một tiếng tiếp một tiếng, nhưng tiếng mưa rơi có thể cách trở bất kỳ thanh âm nào, bất kể rống bao nhiêu tiếng cũng sẽ bị vô tình che lấp.

Nhưng hắc báo lại như một con thú nhỏ lâm trận, đứng trong mưa, chịu nước mưa nện lên người, lông toàn thân dán sát người có vẻ vừa nhỏ vừa gầy, nó quật cường đứng nơi đó gầm rú, toàn bộ núi rừng như chỉ còn lại một con thú là nó, không ngừng gầm rú tựa hồ như đang kêu gọi điều gì.

Hỏa Vân Báo là loại yêu thú ghét nước nhất, bởi vì nước có thể tưới tắt hỏa diễm trên người nó, khiến nó lộ ra nhược điểm với hạn độ lớn nhất. Cơn mưa to này duy trì rất lâu, thẳng đến khi trời tối mới chậm rãi ngừng lại, cả ngọn núi bị một tầng hơi nước bao phủ. Mà hắc báo dường như nghĩ đến điều gì, xoay người chạy về phía sau, nó chạy rất nhanh, trong núi trải qua cơn mưa cực kỳ lầy lội, cả một đường chạy xuống khiến toàn thân báo như chui ra từ bùn nhão. Khi nó chạy về sơn cốc mà Trần Hạc rời đi, trống rỗng, cái gì cũng không có, trận pháp trước đây sớm đã bị mưa to xối tứ tán, ngay cả con mồi kia cũng không còn. Hắc báo đi qua, phát ra từ miệng tiếng ô ô thấp trầm, bắt đầu dùng miệng và mũi ủi những khối ngọc bị tách ra kia, nhưng đã không còn khôi phục được hình dạng trước đây nữa.

Nó chất đống khối ngọc lại với nhau, sau đó nằm bên cạnh trận pháp, tựa trên mặt đất nhìn phương hướng Trần Hạc rời đi, nằm ở nơi đó đợi một đêm, sau đó lại đợi một ngày, tiếp theo lại là một đêm. Một con thỏ mập nhảy qua bụi cỏ ở cách đó không xa, hắc báo chỉ động đậy móng vuốt. Lúc này nó đã hai ngày không ăn cơm, toàn thân là từng khối bùn vàng đã khô bám trên lông, vành tai cũng vì khi chạy trượt xuống sườn núi mà dính vết máu, hệt như một con chó nhà lăn trong bùn nhão, hai ngày, ba ngày, bốn ngày...

Thẳng đến khi nó không còn nhúc nhích nằm ở nơi đó như đã ngủ. Hắc báo là loại sinh vật kỳ quái nhất, có lúc nó thiện biến mà vô tình nhất, có lúc lại chấp nhất hơn so với bất cứ loại động vật nào, nó nhận định tử thủ đống đá này thì một bước cũng không rời đi, cho dù vì thế mà đói bụng, cho dù tình nguyện bị đói cũng không muốn ăn thịt tươi, chỉ chờ người nọ trở về nấu thịt cho nó ăn.

Lúc này Trần Hạc thấy chính là một màn như vậy, thật sự là vừa đáng hận lại buồn cười. Trần Hạc nhìn nửa ngày rồi đành phải thở dài, y chưa bao giờ là người có đầu không có đuôi, nếu đã quyết định mang theo nó, thì làm sao có thể tùy ý vứt bỏ nó, huống chi nguyên thần của Kim Trảm Nguyên là do tự tay y phân cách dung hợp, làm sao có thể nói vứt là vứt, bất kể tương lai thứ này sẽ biến thành thế nào, y đều nhận. Kế đó đáp xuống mặt đất, sau đó nhấc nó lên.

Qua mấy ngày nay, một thân mỡ được nuôi ra đã rớt gần hết, ước lượng thử như da bọc xương, rất khó tưởng tượng được vật nhỏ này vậy mà chịu đói bụng, xem ra là tên có cốt khí. Đến bên nước suối phụ cận tẩy rửa cho nó một hồi rồi tìm một động đá, hầm mấy con mồi săn được.

Hắc báo ngửi thấy mùi thức ăn thì tỉnh lại, lông trên người đã sạch sẽ, thấy được người kia ngay cách đó không xa đang múc canh thịt, và một nồi lớn tản ra hương thịt mê người, nó nhất thời tỉnh táo lại, lắc lắc đầu sau đó ô một tiếng thật dài với Trần Hạc. Trần Hạc sau khi nghe xong quay đầu lại nhìn nó, thẳng đến khi hắc báo cúi đầu ăn thịt do Trần Hạc múc tới, khi ngấu nghiến còn thường thường ngẩng đầu nhìn về phía y, tựa hồ như sợ y lại biến mất không còn thấy.

Trần Hạc vẫn đả tọa như trước đây, thẳng đến khi bên tai không còn nghe thấy tiếng ăn thịt lép bép nữa, mới mở mắt, chỉ thấy không biết khi nào hắc báo đã chạy đến trước mặt y, còn thân mật hơn so với trước đây, còn mang theo chút ý vị lấy lòng dùng mũi chạm chạm mũi y. Thấy bộ dáng nó như vậy lòng Trần Hạc thoáng mềm, nhịn không được nâng tay sờ nhè nhẹ đầu nó. Mới sờ hai cái, đột nhiên thấy hắc báo liếm liếm tay y, đột nhiên khẽ giương miệng, phun ra một giọt máu màu đỏ.

Cùng lúc đó nguyên thần của Trần Hạc cũng bắt đầu chấn động.

Mạt Thế Chưởng Thượng Thất TinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ