Chương 96

2.7K 182 2
                                    

Tuy rằng xe quân dụng của căn cứ đã được cải tạo qua, thân xe được xử lý làm dài hơn, đồng thời thông gió giữ ấm cải thiện hơn không ít so với trước đây, nhưng dù sao cũng là trong trạng thái phong bế, ánh sáng kém, lạnh, xe lại không ngừng xóc nảy, cảm giác thật sự không thể nói là tốt.

Mười hai học đồ Tiểu Động Thiên tổ năm sau khi đi vào, bởi vì bên trong không có ghế hay gì khác, chỉ có thể dùng đồ trải, ngồi dựa thân xe, quân sĩ tiến vào trước tiên ngồi ở hai bên thân xe, tay cầm súng, vải bọc thân xe đã được trải qua thiết kế đặc thù, nếu gặp phải lượng lớn tang thi, tùy thời có thể điều chỉnh chốt mở vải bọc tiến hành xạ kích.

Người của Tiểu Động Thiên lại ngồi tận cùng bên trong xe, bản thân đều là người của Tiểu Động Thiên, tốp năm tốp ba đều quen biết, đương nhiên mấy người quen ngồi gần nhau, trong đó chỉ có Trương Thư Hạc ngoại lệ, tuy rằng y gia nhập Tiểu Động Thiên đã có mấy năm, nhưng chân chính ở Tiểu Động Thiên thực tế không quá bốn mươi ngày, căn bản không có người quen nào, đương nhiên đơn độc một mình, chọn một góc trống tận cùng bên trong ngồi xuống.

Mấy người khác sau khi ngồi xuống liền bắt đầu nhẹ giọng nói chuyện với người quen, chỉ có Trương Thư Hạc ở tận cùng bên trong cô đơn, trông có chút đáng thương, nhưng lại không biết y thích thanh tĩnh, huống hồ bọn họ không ngồi gần, cũng sẽ không thể phát hiện hắc báo trong áo lông y. Cái tên này ở trong lòng y ngủ cũng không thành thật, nếu y không để ý tới nó, sẽ thường thường xoay người hoặc là tự mình vịn cổ áo chui ra, như vậy rất dễ dẫn tới những người khác chú ý, vì vậy Trương Thư Hạc lúc nào cũng phải dùng bàn tay đỡ lưng nó, khi ngủ còn phải vỗ nhè nhẹ, như vậy mới có thể thành thật được chút.

Mà kim điêu thì Trương Thư Hạc tuyệt không cất vào ba lô, sau khi lấy ra vòng cảm biến trên đùi nó, ra căn cứ liền im lặng thả nó bay đi, để nó theo phía sau xe mình là được. Con đường này đi không biết phải bao lâu, hắc báo thì y còn có thể ứng phó, kim điêu còn nhỏ thực sự không thể vây nhốt trường kỳ, không bằng để nó theo bên ngoài, về sau sẽ tìm thời cơ cho ăn.

Lúc này Trương Thư Hạc xuyên qua khe vải bạt bên cạnh nhìn ra phía ngoài, ánh mắt y được trải qua linh khí cọ rửa nhiều năm, đường nhìn có thể trông khá xa. Tuy rằng kim điêu thành niên chưa được bao lâu, nhưng tên nhóc này vẫn rất thông minh, Trương Thư Hạc kêu nó theo xa xa phía sau xe, chủ yếu sợ bị quân sĩ mắt sắc thấy, dùng đạn bắn chết.

Kim điêu không hiểu những điều này, nhưng vẫn nghe lời theo xa xa không tùy tiện tới gần khu phụ cận xe, chỉ vững vàng khóa định chiếc xe mà Trương Thư Hạc lên, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm. Dựa vào tốc độ phi hành của nó, cho dù kéo ra khoảng cách vài km với chiếc xe, cũng có thể đuổi theo kịp trong thời gian nhanh nhất, điểm này Trương Thư Hạc rất yên tâm.

Rất nhanh xe quân dụng màu xanh sẫm liền xếp thành một hàng, trùng trùng điệp điệp ra căn cứ, chạy trên quốc lộ thành B đã được thu dọn sạch sẽ, trời vừa sáng liền xuất phát, sáng sớm không ăn cơm, hơn nữa khí rét lạnh lại nặng, cho dù có vải bạt dày cũng bị rét khiến người lạnh run.

Khi mười mấy người Tiểu Động Thiên lên xe, mỗi người đều tranh nhau quyền tiến vào trước tiên, bởi vì đi vào trước có thể chọn vị trí tốt nhất mà ngồi, Trương Thư Hạc là người đi vào cuối cùng, chỗ ngồi đương nhiên là kém nhất, góc đó vừa vặn là khe vải bạt, khi xe ngừng thì không cảm thấy gì, nhưng khi nhanh chóng chạy đi thì gió lạnh thổi vù vù, cũng may y tu đạo nhiều năm tuyệt không sợ rét, đổi thành người khác, đã mặt trắng bệch tay cứng còng rồi. Người cách Trương Thư Hạc tương đối gần lại rụt lui vào trong, gió này tới chỗ gã cũng rét khiến người ta lạnh cóng.

Trương Thư Hạc cách áo lông cảm nhận thấy hắc báo đang ngủ say sưa, xoay mình ở trong lòng y, tựa lên chỗ ngực y. Y một tay che, tay kia không tiếng động vỗ nhè nhẹ, có một cái lò lửa như thế ở đây, cho dù y không sợ lạnh, cũng không bị lạnh nổi.

Kế đó lấy từ trong ba lô tấm đệm hình tròn trải trên mặt đất, sau đó ngồi xếp bằng lên trên, đang định nhắm mắt đả tọa, lúc này bên trái vang lên một thanh âm, "Anh là Trương đạo sĩ đúng không?"

Trương Thư Hạc nhất thời mở mắt ra nhìn về phía quân sĩ vũ trang hạng nặng cách một mét bên trái, bởi vì toàn thân trên dưới đối phương tất cả đều là trang bị, chỉ lộ đôi mắt, y nhìn nhìn bên phải, mấy học đồ bên phải cách gần y hiển nhiên cũng nghe thấy, nhưng tuyệt không ứng tiếng, liền quay đầu nghi hoặc hỏi: "Ban nãy cậu kêu là tôi?"

"Đương nhiên." Đối phương vốn ngồi trên lan can ngang trên xe, nhất thời tới gần, nói: "Trương đạo sĩ, tôi là thủ hạ của Lưu liên trưởng, anh không nhớ rõ đúng không? Năm kia anh cùng chúng tôi và Lưu liên đi chấp hành một nhiệm vụ diệt sát huyết đằng, nga, lúc đó Lưu liên của chúng tôi vẫn là tiểu đội trưởng, lúc đó cùng đi có hai nhánh tiểu đội, một đội trong đó khi đối mặt huyết đằng đã trận vong, là Trương đạo sĩ anh dùng phù ngăn chặn huyết đằng, đội của chúng tôi mới chạy thoát được, may tránh được kiếp nạn..."

"Liên trưởng cậu nói là Lưu Hải?" Trương Thư Hạc nghĩ nghĩ rồi hỏi.

"Đúng đúng, tiểu đội trưởng lúc đó của chúng tôi là Lưu Hải, hiện tại là Lưu phó liên." Thấy Trương Thư Hạc nhận ra bọn họ, nhất thời quay đầu lại kêu gọi mấy người, "Đây là Trương đạo sĩ mà tôi nói với mấy cậu đó, lúc đó nếu không có anh ấy, tôi đã không thể ngồi ở chỗ này nói chuyện, thi cốt đã sớm thối rữa thành đất vàng rồi."

Nhất thời, một hàng binh lính vốn ngồi ổn nhìn không chớp mắt, lập tức đầu xoạch xoạch xoay qua, đều nhìn về phía Trương Thư Hạc ngồi ở một góc không thu hút nhất, trong mắt vừa có hiếu kỳ lại có kính nể, hiển nhiên chuyện quân sĩ ban nãy tìm được đường sống trong chỗ chết dưới huyết đằng đã được tuyên truyền không ít trong đội.

"Trương đạo sĩ..." Quân sĩ kia nói xong, lập tức có chút nhiệt tình quay đầu lại nói, còn chưa nói xong chợt nghe bên cạnh Trương Thư Hạc đột nhiên truyền đến một tiếng "xùy".

"Bất quá chỉ là một học đồ mà thôi, thật sự cho rằng bản thân là đạo sĩ sao." Mở miệng chính là một người áo lam của Tiểu Động Thiên, làm trợ thủ hai năm dưới tay Lưu đạo sĩ, hiển nhiên là người nổi bật trong mười mấy học đồ này, ánh mắt nhìn về phía Trương Thư Hạc có sự khinh thường rõ ràng. Tên Trương Thư Hạc này vậy mà da mặt dày đến mức thừa nhận mình là đạo sĩ, cũng không xem xem bản thân nặng mấy cân mấy lượng, thế mà muốn sánh ngang với Lưu đạo sĩ.

Mấy học đồ nói chuyện xung quanh cũng nhao nhao nhìn qua, ánh mắt đối với Trương Thư Hạc cũng mang một loại xem xét và đánh giá. Bọn họ biết đạo sĩ khi làm nhiệm vụ, đều sẽ nhận được đãi ngộ rất tốt trong đội, ngay cả quân đội cũng phải cho động chủ Tiểu Động Thiên mặt mũi, thế nhưng học đồ như bọn họ lại không có những trọng đãi này, tuy rằng cũng sẽ có người mời bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng thù lao cho đều cực thấp, ánh mắt được người ta tôn trọng giống như vậy trên cơ bản không hề có, bởi vì bọn họ ít kinh nghiệm, rất nhiều thời điểm không thể giúp được gì, mà lúc này nơi đây thế mà có một người thân phận học đồ tương tự bọn họ, lại được quân sĩ kính ngưỡng, điều này làm sao không khiến người ta đố kỵ trào phúng.
Tuy rằng đạo tâm của Trương Thư Hạc không dám nói vững chắc như bàn thạch, thế nhưng đối với loại ngôn ngữ kích động này, chẳng qua chỉ là chuyện cỏn con, sẽ không tạo nên được nửa gợn sóng, sau khi nghe xong liền thuận miệng nói: "Đạo sĩ xác thực không dám nhận, tôi chỉ là một học đồ của Tiểu Động Thiên, chuyện trước đây khi làm nhiệm vụ cũng chỉ là ngẫu nhiên, vị quân sĩ này không cần để trong lòng."

Vị quân sĩ từng kiến thức qua sự lợi hại của Trương Thư Hạc này cũng không phải ngốc, sự lợi hại của huyết đằng trước đây, mấy năm nay cậu ta cũng chỉ gặp qua một lần như vậy, cậu ta đã tận mắt nhìn thấy được chỗ lợi hại của vị Trương đạo sĩ này, thoáng vươn tay đã khiến huyết đằng nổ thành sương máu, mấy tấm phù được ném ra, những huyết đằng đó đã bị ngăn cản bên ngoài, thậm chí còn mấy thanh kiếm gỗ đào mà anh ta cho đội viên, không biết bao nhiêu lần đã giữ được tánh mạng, chẳng qua có một lần nhiệm vụ bị đạn bắn lầm làm gãy, mà kiếm gỗ đào cậu ta mua từ trong tay đạo sĩ khác thì hoàn toàn không có được hiệu quả như thanh đó.

Mấy năm nay một khi ra ngoài làm nhiệm vụ nguy hiểm, đội trưởng đều sẽ ra số tiền lớn mời đạo sĩ Tiểu Động Thiên tương trợ, dù sao phần thưởng mà nhiệm vụ hoàn thành lấy được là chết, mạng sống lại chỉ có một, thế nhưng cậu ta chưa từng thấy qua có một đạo sĩ nào có thể lợi hại như vị Trương đạo sĩ này, đạo sĩ lợi hại như vậy lại còn nói anh ta chỉ là học đồ của Tiểu Động Thiên, điều này sao có thể, cho dù đúng như thế, cũng là Trương đạo sĩ đã ẩn giấu thực lực.

Mà quân sĩ khác tuy rằng sau này mới tới làm thủ hạ của Lưu phó liên trưởng, thế nhưng cũng cùng nhau làm nhiệm vụ đã lâu, đương nhiên đều từng được nghe đội trưởng Tôn Hồng Vĩ nói đến chuyện tìm được đường sống trong chỗ chết, hơn nữa thanh kiếm gỗ đào kia xác thực lợi hại, xắt đầu tang thi tựa như xắt đậu hũ, còn nhanh hơn so với dao quân dụng, đương nhiên có vài phần coi trọng. Đối với quân sĩ mà nói, cái gì quan trọng nhất, đương nhiên là thứ có thể bảo mệnh trong nhiệm vụ, lúc này gặp cao nhân, lấy lòng còn không kịp, ai sẽ ngu đần mà đi đắc tội người. (Tôn Hồng Vĩ là quân sĩ nói chuyện đầu tiên ấy, không hiểu sao không có đoạn giới thiệu.)

Vì vậy đều không thèm để ý tới lời lãnh trào nhiệt phúng ban nãy của áo lam, trong đó có hai người nhường ra vị trí tốt tránh gió, để Trương Thư Hạc qua ngồi, Trương Thư Hạc nhiều lần cự tuyệt, lúc đó mới thôi. Tôn Hồng Vĩ thấy thế, lập tức đứng dậy lấy ra băng vải rộng dùng để cầm máu chứa trong túi chân không từ túi thắt lưng, sau đó che lên chỗ khe vải bạt, nhất thời gió lạnh chỗ đó đã hoãn lại.

Băng vải dày này là dùng để cầm máu khi bị thương, quân sĩ mỗi tổ đều được phát một ít, lần này cơ bản đã dùng mất hơn phân nửa. Bất quá, đây là điều nhất định phải làm, bởi vì trước khi Tôn Hồng Vĩ lên xe, Lưu liên đã dặn cậu ta, Trương đạo sĩ sẽ lên chiếc xe này, nhất định phải chiếu cố tốt, bản thân cậu ta cũng rất cảm kích đối với hành động vô tư liều mình để bọn họ đi trước trước đây của Trương Thư Hạc, không cần liên trưởng căn dặn, cậu ta cũng sẽ làm như thế.

Thế nhưng cậu ta không biết chính là, Trương Thư Hạc chỗ nào là hành động vô tư, bất quá chỉ là bản thân không thể rời khỏi nơi đó, lại thấy bọn họ không đi sợ làm lỡ chuyện, đánh đuổi mà thôi.

Mấy học đồ khác thấy thì đều lấy ánh mắt dị dạng nhìn Trương Thư Hạc, trong lòng nghĩ đều là, cùng là học đồ, người này dựa vào cái gì có thể lấy được đãi ngộ tốt như vậy, mèo mù đụng phải chuột chết, đạp phải vận cứt chó.

Bởi vì không ăn bữa sáng, xe ngừng một chút ở nửa đường, cửa sau xe số năm được mở ra, có người nâng hai thùng thức ăn nước uống đẩy lên xe, phân chia thức ăn chỉ trong thời gian rất ngắn, hai thùng là bữa sáng và cơm trưa, một đoạn đường rất dài kế tiếp sẽ không tùy tiện ngừng lại.

Rất nhanh xe lại khởi động, đồ trong thùng giữ ấm hiển nhiên vẫn nóng, người trong xe sáng sớm không ăn cơm, năng lượng thân thể đã tiêu hao bảy tám phần, nhìn thấy thức ăn thì đều có chút ngồi không yên, bất quá chuyện phân phối thức ăn là do quân đội làm, mình đi lên lấy thì không hay cho lắm.

Tôn Hồng Vĩ kêu người dùng chăn đệm quân dụng bao lại một thùng trong đó, kế đó mở ra thùng đồ còn lại, chỉ thấy bên trong là túi đóng gói đơn giản, toàn bộ phân phối dựa theo đầu người, mỗi người một túi thức ăn, một chai nước là vừa đủ.

Thức ăn cất trên xe vẫn nóng hổi, bởi vì giữ ấm tốt lúc này cũng không nguội đi bao nhiêu, trên túi đều bám hơi nước, kế đó phân chia một vòng, mỗi người một túi thức ăn một chai nước.

Trương Thư Hạc nhận thức ăn rồi nhìn nhìn, hiển nhiên thức ăn là dựa theo thành phần dinh dưỡng cơ bản của cơ thể con người mà phối hợp, thực sự không tệ, có người thậm chí kích động kêu một tiếng: "Trong cơm này còn có thịt nữa."

"Trời ạ, còn có hoa quả..."

Một phần cơm gà thái hạt lựu rang đựng trong bát nhựa, tuy rằng hạt lựu hơi nhỏ, nhưng 'thịt của muỗi dù sao cũng là thịt', còn phối thêm một đoạn lạp xưởng cỡ bằng ngón cái, hai miếng bánh đậu xanh, với một hai miếng dưa muối, mặt khác trong túi còn có ba quả cà chua bi.



Dựa theo sức ăn của một người đàn ông bình thường, chút đồ ấy thật sự khá ít, chỉ có thể ăn được lửng dạ, thế nhưng chất lượng thật sự rất cao, người nơi đây đừng nói đã rất lâu không được ăn thịt, dù là hoa quả cũng chỉ xem trên thị trường chuyên biệt cho đã nghiện mà thôi, chỉ có mấy người có thể cam lòng mua ăn. Hiện tại tuy rằng chỉ có ba trái, nhưng nhìn cũng đủ đỏ mắt, đây chính là vi-ta-min thiên nhiên a.

Nhất thời bên trong xe vang lên thanh âm ăn ngấu nghiến như hổ đói, cũng có người nhai kỹ nuốt chậm, dù sao bọn họ đã rất lâu rồi không thấy được thứ mỹ vị như thế, mà hiển nhiên đãi ngộ của quân sĩ tốt hơn một chút, bánh đậu xanh được phân nhiều hơn hai miếng so với người của Tiểu Động Thiên.

Khi những người khác ăn xong thức ăn, đang ngậm một trái cà chua bi trong miệng, nhấm nháp mùi vị trong đó mà không nỡ nuốt, Tôn Hồng Vĩ lại cầm cà chua bi do quân sĩ khác mỗi người tiết kiệm một trái, tổng cộng gần hai mươi trái, sau đó dùng túi chứa, hơi có chút lấy lòng đặt tới bên cạnh Trương Thư Hạc.

Mạt Thế Chưởng Thượng Thất TinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ