Đây là lần đầu tiên, qua nhiều năm như vậy, Lâm Dũng mới có cơ hội nhìn thấy kẻ thù ở khoảng cách gần thế này. Tay y đã không thể khống chế được mà hơi run run, cầm lấy tóc Chương Thiên Ái cũng càng lúc càng chặt, y thật muốn tiện tay chộp lấy bất cứ vật nặng nào bên người đập thẳng lên đầu cô ta, giết chết tại chỗ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sao có thể không thích? Người như vậy, đối với Phùng Xuân mà nói, những gì quý giá nhất trên thế giới chỉ có một, đời này chỉ có một mình anh, sao có thể không yêu đây?
Đến khi nụ hôn của Dương Đông kết thúc, tay hai người đang nắm cũng không buông ra.
Là cảm giác gì?
Không hề giống lần trước.
Lần trước vội vội vàng vàng lại bất ngờ, cộng thêm hơi lạnh ẩm ướt, hai bờ môi lạnh lẽo dán lại, trong lòng thì rực lửa nóng. Mà lần này có chuẩn bị trước, thể xác và tinh thần đều giao ra, từ miệng tới lòng đều nóng lên, nóng lắm, đến mức hận không thể hòa tan cả người.
Thậm chí chính vì nụ hôn này, cho nên mấy món ăn Phùng Xuân dùng cũng không nếm ra được hương vị.
Còn gì càng tốt đẹp ngọt ngào hơn tình yêu, càng làm cho người ta lưu luyến đây? Cho dù cậu được coi như một nửa đầu bếp, cho dù những nguyên liệu nấu ăn ở đây đều trân quý đến mức khiến người ta trố mắt kinh ngạc, nhưng vẫn không hề đoái hoài tới.
Mãi đến khi về tới Bắc Kinh, dọc đường tâm tình của Phùng Xuân luôn thật vui vẻ, nhìn trường thành Tư Mã Thai dần lùi xa trong tầm mắt thấy vui vẻ, nhìn bầu trời càng đi càng ít sao cậu cũng vui vẻ, thỉnh thoảng nhìn sang gò má tuấn tú của Dương Đông cậu cũng vui vẻ.
Đã rất lâu cậu chưa từng cao hứng đến thế, cho dù biết như vậy quá ngốc rồi, cậu vẫn không nhịn được mà vui, chỉ có điều sợ người kia thấy được, nên liền xoay đầu ra ngoài cửa sổ, nhưng khi thỉnh thoảng chạy ngang qua ánh đèn đường, nụ cười kia đã sớm chiếu lên cửa sổ, chỉ là cậu không chú ý tới.
Hai người khác trên xe đều đang nhìn cậu.
Lúc đi là thế giới của hai người Dương Đông và Phùng Xuân, lúc trở lại, vì thật sự quá mệt, liền để Lâm Dũng vốn đi theo lái xe về, một chiếc xe của vệ sĩ thì đi theo phía sau.
Dương Đông cùng Phùng Xuân ngồi hàng sau bên trái, anh mệt vô cùng, người người đều nghĩ, một bữa tiệc sinh nhật quy mô lớn như thế, e là phải phát sinh chút gì đó, ngay cả mấy người bọn Lâm Dũng cũng thấy vậy, cho nên khi anh dẫn Phùng Xuân từ trong quán đi ra, bảo là chuẩn bị trở về, người này còn a một tiếng.
Nhưng chỉ có anh biết, anh không vì cái này.
Anh đã muốn yêu đương, thì không phải vì lên giường. Anh cũng không phải loại đàn ông dùng tiền mua vui, anh nhìn sang người bên cạnh kia đang cười đến phát ngốc, anh chính là thật sự động tâm, đối với người trong lòng, sao có thể khinh nhờn như thế.
Anh chỉ vì muốn nói cho Phùng Xuân, anh thích em, anh muốn cho em những gì tốt nhất.
Anh xoa xoa lông mày, thật sự là quá mệt mỏi, chạy về tới đã quá nửa đêm, sáng mai còn có một cuộc họp quan trọng, nhất định phải ngủ một giấc, nhưng hai mắt cứ dính mãi trên người Phùng Xuân lột không ra, từng ngọn từng ngọn đèn đường lướt qua, chiếu rõ nét mặt của Phùng Xuân, anh tham lam nhìn người này cười ngây ngô, chỉ cảm thấy mình cũng cao hứng theo, ngủ thì rất tiếc.
BẠN ĐANG ĐỌC
Phùng xuân
Non-FictionTác giả: Đại Giang Lưu Thể loại: Hào môn thế gia, báo thù rửa hận, vòng giải trí, mỹ thực, hiện đại Nguồn: kho tàng đam mỹ Tình trạng bản gốc: hoàn 100 chương + 1 phiên ngoại (https://phonghoavienvu.wordpress.com/2016/02/07/muc-luc-phung-xuan/) Tr...