Editor: Đào Tử
______________________
Thẩm Đường hỏi: "Các người nôn cái gì?"
Khuôn mặt tuấn tú của Địch Nhạc trắng bệch, thấp giọng giải thích: "Sợ là lúc cậu chôn có bách tính gần đó thấy được. Cho nên cậu vừa đi thì lập tức tới đào thi thể ra, dùng rìu đốn củi chặt thịt ở chân, cắt bắp đùi, lấy về..."
Bởi vì say, Thẩm Đường nhất thời không nghĩ rõ ràng.
"Lấy những cái này về làm gì?"
Tâm trạng thoải mái lúc trước của Địch Nhạc thay đổi, ngay cả cặp mắt hoa đào lúc nào cũng mỉm cười cũng ảm đạm ba phần, đuôi mắt treo sầu, nói ra làm cho người ta không rét mà run: "Nấu lên, đỡ đói... Không thì còn có thể làm gì?"
Cậu trực tiếp làm rõ, Thẩm Đường bỗng dưng trợn tròn hai mắt.
Đúng là cả buổi cũng không nói nên lời.
"Nhưng, nhưng đó là... Người, người sao có thể ăn..." Lúc này trông Thẩm Đường vừa luống cuống chân tay vừa mê mang, cô vô thức sững sờ tại chỗ, trong miệng khẽ lẩm bẩm, "Người sao có thể... Không thể! Đây chính là người, là đồng loại, vùi vào trong đất..."
Kỳ Thiện mang Thẩm Đường đi vào thành Hiếu, vì ăn ít khổ, thăm dò thêm tin tức, chọn con đường không tính vắng vẻ, cách một hai ngày liền có thể gặp được thôn xóm thành trấn. Bách tính sống rất gian nan, chỉ có thể nói miễn cưỡng chịu đựng, giữ vững ranh giới cuối cùng cơ bản nhất.
Thẩm Đường biết có loại chuyện này, nhưng chưa bao giờ thấy.
Mà Địch Nhạc thì khác.
Địch Nhạc và đường huynh Địch Hoan đi từ Đông Nam đến, hai người ỷ vào thân thủ tốt phối hợp ăn ý, chỗ nào cũng dám chui, dọc theo đường dọn mấy trại thổ phỉ, giết mấy nhóm ác ôn hung cực, giống như Địch Nhạc nói, hành hiệp trượng nghĩa bênh vực kẻ yếu.
Ác đồ dễ giết nhưng bụng khó lấp.
Cậu và a huynh từng tắt ngang một cái thôn xóm, toàn thôn chỉ có ba mươi sáu hộ, phần lớn là người già trẻ em, thanh niên trai tráng đều bị bắt đi đánh trận.
Ngày đó ông lão có tiếng trong thôn thọ hết chết già, cậu và a huynh ở nhờ một hộ nông gia trong đó, màn đêm buông xuống, nghe được ngoài viện truyền đến tiếng trò chuyện. Cậu hiếu kỳ, xuyên qua khe hở cửa sổ nhìn ra phía ngoài, thấy thôn chính gầy trơ xương đang đưa bát canh thịt đến từng nhà. Ỷ vào thị lực tốt, cũng nhìn thấy vài miếng thịt nhỏ bên trong bát canh nghi ngút khói, người phụ nữ nhận lấy canh thịt với vẻ đắng chát.
Rễ cây xung quanh đây có thể ăn được không nhiều.
Lúc đầu Địch Nhạc cũng không biết đó là canh gì, thuận tiện tò mò nói với a huynh, cho đến nay vẫn nhớ rõ biểu lộ khi đó của a huynh, nửa gương mặt bị ánh nến nhiễm đỏ, nửa gương mặt còn lại ẩn trong bóng tối, cái bóng theo ngọn lửa lập lòe lúc ẩn lúc hiện.
Thậm chí cậu sinh ra ảo giác đáng sợ —— Có dã thú hung sát đầy máu tanh âm thầm ẩn nấp trong người a huynh, nó sẽ theo lệnh a huynh há miệng, nhảy ra từng bước gặm nhấm cậu đến khi không còn, nhấm nuốt thành thịt vụn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Quyển 1] Lui ra, để Trẫm đến!
RomanceTác giả: Du Bạo Hương Cô Thể loại: Nữ cường, xuyên không, cổ đại, huyền huyễn, ngôn tình,.... Editor: Đào Tử [Truyện mưu lược không dành cho mấy bạn đọc lướt] ______________________ Thẩm Đường tỉnh lại trên đường đi đày, phát hiện thế giới này rất p...